Trương Hằng, ngọc bội, lá cây có đề bài thơ, vô luận thế nào Dương Mạc Tuyền cũng không thể đem một người cùng hai vật này xâu chuỗi lại một chỗ với nhau. 
Ngọc bội đã đánh mấy từ mấy ngày trước, cũng từng đoán là bị Vân La cầm đi, đã nghĩ nàng cầm thì chắc chắn sẽ gây ra việc xấu gì đó, sao biết qua một thời gian dài cũng đều không có động tĩnh, cho nên liền quên luôn việc này, cỏn tưởng rằng ngọc bội quá nhỏ nên thật sự rơi ở góc nào đó tìm không thấy, giờ đột nhiên thấy xuất hiện trên người Trương hằng, sao lại không khiến Dương Mạc Tuyền kinh hãi đây? Còn lá cây kia, rõ ràng nàng đã đưa cho Tử Y mà. Tử Y? Tử Y cùng Trương Hằng? Dương Mạc Tuyền nhìn Tử Y, vẻ mặt đầy nghi vấn. 
Tử Y cũng thấy được mảnh lá cây trên mặt bàn, kinh ngạc sờ y sam, quả nhiên không thấy, nhớ lại ngày đó gặp gỡ Trương Hằng ở trà quán, sợ là làm rơi lúc ấy. Nhìn ánh mắt nghi ngờ của Dương Mạc Tuyền, thầm kêu khổ, cái này khiến nàng cũng không biết phải giải thích thế nào, mặt lộ vẻ nóng nảy. 
Từ Liễu Thanh đang định hỏi Trương Hằng thì chợt nghe Lăng Tử Nhan “A” một tiếng: “Ngọc bội kia!” Quay đầu lại, thấy trừ Lăng Tử Nhan vẻ mặt kinh ngạc, còn Dương Mạc Tuyền cùng Tử Y đền biến sắc, liền ngay cả vẻ mặt Lí Cốc Lan cũng không tốt, đột nhiên ý thức được một vấn đề thực nghiêm trọng. 
Lăng Tử Hạo ở bên cạnh hỏi: “Ngọc bội kia làm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-thu-tan-nuong/2360968/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.