Tiểu Vân khó khăn mở mắt, cô bị đánh thức bởi tiếng quát tháo liên tiếp. Cảnh tượng trước mắt rõ ràng tới nỗi cô sợ hãi gào lên.
" Á! CHUYỆN GÌ THẾ NÀY!!!"
Hoắc Cửu Thần đang bị một lũ người kề súng vào người, bên cạnh cô cũng có một tên cầm súng. Bộ quân phục cũng mất đi cái áo khoác, chỉ còn lại áo sơ mi vài vết chém. Máu ứa ra từ miệng những vết thương, nhỏ xuống đất. Chiếc áo sơ mi trắng bị chém nham nhở cũng thấm máu nhòe nhoẹt.
" Tỉnh rồi à! Nếu cô ngoan ngoãn đưa chúng tôi đi tìm chỗ vàng còn lại sẽ không bị sao!"
Cô gái tóc ngắn cười nhẹ nói. Tiểu Vân nhìn Hoắc Cửu Thần không chớp mắt, hốc mắt vô hồn đau sót. Cô cắn môi nhìn cô ta.
" Thả anh ấy ra, và băng bó cho anh ấy,
tôi sẽ đi theo mấy người."
Tại sao chứ? Tại sao họ lại cần cô đi theo? Tiểu Vân được thả ra chạy ngay tới đỡ anh.
Ngồi trong lều mà lũ người đó dựng, cô vừa băng bó cho Cửu Thần vừa khóc lóc. Lần này cô không làm ầm ĩ chỉ rơi nước mắt trong im lặng.
" Cửu Thần!"
Hoắc Cửu Thần vì mất máu quá nhiều nên mặt tái nhợt. Anh cười nhẹ, có vẻ vẫn còn khỏe lắm.
" Nhằm nhò gì! Anh thấy tên đó kề súng vào em nên mới mặc cho chúng đánh mà không phản kháng!"
Cô đau lòng cúi đầu.
" Tại sao họ lại cần em và anh!"
Hoắc Cửu Thần gạt nước mắt cho Tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-thong-doc-sung-vo-tan-troi/2495779/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.