“Mang theo người nhà? Tổng cục 01 không được phép mang theo người nhà ra nước ngoài!” Roman nghe vậy cả kinh, KGB nghiêm cấm nhân viên nội bộ mang người thân ra nước ngoài, chuyện này đều cần phải xin cho phép, không ngờ Panyushkin vậy mà lại không đợi Serov nói, tự mình đã ra quyết định.
Panyushkin xua xua tay không để ý, chẳng hề lo lắng chút nào: “Quân hàm của đồng chí Serov đã là thiếu tướng, cho dù có kẻ địch tiếp xúc cũng không thể khiến một thiếu tướng 28 tuổi phản bội. Lại thêm vợ của đồng chí Sero anh hẳn cũng đã biết, là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp, cho nên loại thủ đoạn thấp kém như mỹ nhân kế không thể khiến cậu ta mắc câu. Một điểm cuối cùng, kỳ thực tôi cũng vô cùng khó hiểu, đó chính là Serov hình như không quá nhạy cảm với tiền bạc! Khi làm việc tại Italia, lượng tiền cậu ta tiếp túc tới phải tính bằng con số hàng trăm triệu, cũng không phát hiện cậu ta có hành động tham ô...”
Nói đến cuối cùng, chính bản thân ngữ điệu của Panyushkin cũng mang theo vẻ nghi hoặc, tựa hồ có chút ngơ ngác với biểu hiện của Serov. Cái gì cũng không thích, tiền bạc không đả động được, phụ nữ không đả động được, chức tước không đả động được? Nhược điểm của Serov là ở đâu? “Chẳng lẽ trẻ tuổi như vậy đã có lý tưởng cộng sản cao quý?” Panyushkin không thể không xuống tay từ phương diện lý tưởng, chỉ có thể coi Serov là một người cộng sản có tư tưởng cao thượng.
Người cộng sản cao thượng, đồng chí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-thoi-dai-1958/3964564/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.