Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thời điểm trong nhà đang có người, nông gia sẽ không đóng cửa, cửa nhà Phùng Mãn cũng giống như thường ngày mở một cánh đóng một cánh. Trần Mẫn Đạt dựa theo thói quen của nông dân, lập tức đi vào trong sân, lớn tiếng hỏi: " trong nhà có người sao?"

" xoảng" một tiếng, giống như tiếng chén đĩa bị đập vỡ, ngay sau đó một phụ nhân mặt mũi tức giận đi ra, không kiên nhẫn hướng tới hắn xua tay: " ngươi là làm gì? Nhà ta đang vội, không rảnh xem ngươi đâu, đi mau đi."

Trần Mẫn Đạt cũng không giận, hơi mỉm cười nói: " vị đại thẩm này, ta là đi qua đây có việc, vốn định tiến vào đây xin chén nước uống. Bất quá sau khi đi vào, phát hiện ra phong thủy nhà ngươi có chút vấn đề, liền muốn nhắc nhở nhà ngươi một chút."

" đi đi, nhà ta không có nước cho ngươi uống, phong thủy nhà chúng ta cũng không thành vấn đề, đi mau, đừng ở đây làm thêm phiền nữa."

Phụ nhân kia chỉ hắn, nhìn cũng lười nhìn một cái, ngược với ánh mặt trời, liền cũng không thấy rõ dung mạo, tức giận gào vài câu, xoay người đi vào trong.

Trần Mẫn Đạt híp mắt nghĩ nghĩ, tính toán đổ thêm dầu vào lửa: " đại thẩm, ta thật sự không lừa ngươi, uống nước hay không liên quan. Ta là hảo tâm nhắc nhở ngươi, phong thủy nhà không thay đổi không chỉ là hao tiền tài, chỉ sợ còn nguy hiểm tới tính mạng."

Hắn nghiêng tai lắng nghe phát hiện ra trong phòng không có động tĩnh, tuy rằng Phùng gia không nói gì thêm, nhưng là có thể chứng minh, bọn họ đang nghiêm túc lắng nghe lời hắn nói.

Hắn lắc lắc đầu, nặng nề mà thở dài một tiếng: " ai! Thôi, hảo tâm không hảo báo, lại không tính toán thu tiền của nhà ngươi, chỉ là có duyên gặp được, liền giúp một chút, nhà ngươi không cảm kích thì thôi bỏ đi, dù sao thì với ta cũng không có chuyện gì mất mát."

Hắn xoay người liền đi, bước chân lại rất chậm, dựng lỗ tai lắng nghe âm thanh từ phía sau.

" tiểu tử, ngươi trước đừng đi, ngươi là tiên sinh chuyên xem phong thủy sao? xem một lần bao nhiêu tiền?"

Một âm thanh già nua truyền đến, Trần Mẫn Đạt lòng tràn đầy kinh hỉ, lại không dám biểu lộ ra ngoài, chậm rãi xoay người, nhìn về phía phát ra âm thanh.

Không chờ hắn nói chuyện, lão nhân đầu tóc hoa râm liền nói trước: " a, ngươi không phải là nhi tử của Trần thịt lợn trên trấn sao? ta mấy ngày trước còn tới mua thịt nhà ngươi đấy."

Trần Mẫn Đạt trong lòng cười thầm: thì ra là nhận được ta, vậy càng tốt.

" lão trượng, ngài nói không sai, ta là nhi tử của Trần thịt lợn trấn trên, không phải tiên sinh chuyên đi xem phong thủy, cũng không có thu tiền. Chẳng qua là vì ta ở trong thành đọc sách, thích đọc chút sách "Kinh Dịch" linh tinh, đối với phương diện này cũng có chút nghiên cứu, vốn dĩ hôm nay muốn vào đây xin chén nước uống, không nghĩ tới vừa bước vào cửa liền thấy được sát khí, lúc này mới hảo tâm nhắc nhở."

Lão nhân gia liên tiếp gật đầu, vừa nghe thấy nói không cần tiền, càng thêm tin tưởng hắn không phải kẻ lừa đảo. Vội vàng mời hắn vào trong nhà, vẻ mặt thành kính rót nước, hai tay đặt chén nước trước mặt hắn, run giọng hỏi: " Trần tiểu ca, ngươi nói xem phong thủy nhà chúng ta là phạm vào cái gì?"

Trần Mẫn Đạt nhìn mảnh sứ vỡ rơi đầy đất, một hán tử trung niên sắc mặt xanh mét ngồi trên giường đât, có lẽ là cha Phùng Mãn, còn có người đang rúc trong góc, khóc tới mức không thở được Phùng Mãn. Trong lòng hả giận thay Tiểu Liễu, trên mặt lại không có biểu tình gì, hắn thập phần bình tĩnh nói: " thực ra cũng không có gì, nhưng thời điểm khi vừa bước vào cửa, phát hiện ra nhà ngươi dựng chuồng dê ở chân tường phía nam, như vậy là không tốt. Các ngươi có biết, trong phong thủy học có ghi rằng, nhà là trái Thanh Long phải Bạch Hổ, trước có chiếu sau dựa có núi. Thà rằng Thanh Long cao vạn trượng, chớ có Bạch Hổ cao một thước."

Huyền Vũ (Sự kết hợp giữa hình ảnh Rắn quấn quanh con Rùa có màu đen) – biểu tượng bằng con rùa đen: Phương chính Bắc, tương ứng với mùa đông.

Thanh Long(Rồng xanh) – Biểu tượng bằng con rồng xanh lá cây, màu của hành Mộc ở phương Đông, do đó tương ứng với mùa xuân.

Chu Tước(Chim sẻ màu đỏ) – Biểu tượng bằng con chim sẻ đỏ, hoặc phượng hoàng lửa. Phương chính Nam, tương ứng với mùa hạ.

Bạch Hổ(Hổ trắng) – biểu tượng bằng con hổ trắng: Chính Tây, do đó tương ứng với mùa thu.

Trong phong thủy thì Huyền Vũ – Rùa đen – là sơn nhà; Chu Tước là hướng nhà, Thanh Long bên trái, Bạch Hổ bên phải – bất luận nhà hướng nào thì những quy ước trên vẫn phải tuân thủ như một nguyên tắc trong phong thủy: Huyền Vũ phải nhô cao; Chu Tước phải quang đãng, sáng sủa – nếu tụ thủy gọi là cách "Minh đường tụ thủy" – thì rất tốt. Bạch Hổ phải uy vũ, ngắn hơn Thanh Long và nhô cao, Thanh Long phải uyển chuyển và vươn dài ôm lấy cuộc đất.

Trần Mẫn Đạt chung quy là có đọc qua mấy năm sách thánh hiền, nói chuyện không nhanh không chậm, có vài phần phong phạm phu tử, đem cả nhà Phùng gia dọa tới sủng sốt, Phùng Mãn đang khụt khịt trong góc cũng phải tò mò ngó tới đây.

Trần Mẫn Đạt tiếp tục nói: " cái gọi trước có chiếu chính là chỉ phía trước phải có nước, nước là tụ tiền tài, nhưng nhà các ngươi chân tường phía nam lại xây chuồng dê, dê cũng coi như có tính thủy, nhưng lại bị dê dùng chân dẫm lên, lại thành nước bùn, nói như vậy, trong nhà nhất định sẽ hao tiền của. nếu thật sự là hao tiền nhưng không có hạn mệnh thì cũng thôi đi, nhưng phía đông phòng nhà ngươi quá thấp, phía tây phòng lại cao, đây chính là Bạch Hổ cao hơn Thanh Long là điềm xấu. có khả năng sẽ gây lên thương tổn cho người trong nhà, thậm chí là thương đến mệnh, đương nhiên các ngươi cũng không cần quá lo lắng, ta chỉ nói có khả năng mà thôi, cũng chưa chắc phát sinh được."

Phùng Mãn đang rúc trong góc nhà đột nhiên nhảy dựng lên, đúng lý hợp tình mà nói: " mọi người xem đi, đó là do phong thủy nhà chúng ta không tốt không phải là do ta."

Cha Phùng Mãn cau mày tức giận mắng: " sao lại không phải chuyện do ngươi? Nếu không phải do ngươi bị những người đó dụ dỗ, cso gặp phải chuyện này sao?"

Phùng lão gia thở dài: " được rồi, các ngươi câm miệng hết đi, trước nghe tiểu Trần tiên sinh nói như thế nào đi, trong nhà phong thủy phải sửa như thế nào?"

Trần Mẫn Đạt làm như thật mà nhấp một ngụm nước, trong phong đi dạo vài bước, hướng tới đông phòng nhìn một lát lại xem tây phòng, sau đó chậm rãi mở miệng: " nếu muốn phá khốn cục này, phải đem chuồng dê từ chân tường phía nam sang phía tây đi, dựa vào hướng tây thành một hàng...."

Không chờ hắn nói hết, Phùng Mãn đã nhảy lên: " như vậy sao được, phía tây là chỗ nhà ta ở, chuồng dê lại ngay dưới cửa sổ, mùi thối như thế làm sao ở được nữa, thối chết ta sao?"

Phùng lão gia vẫn luôn cưng chiều tôn tử cũng tức giận quát: " ngươi câm miệng lại, nghe tiên sinh nói như thế nào, thiếu một ngón tay cũng không sửa lại tính nết sao? còn muốn bọn chúng đem chặt cả bàn tay sao?"

Phùng Mãn nhìn xuống ngón tay băng bó bằng vải trắng, liền tiu ngỉu.

Trần Mẫn Đạt tiếp tục nói: " ta chỉ nói ra những cái bản thân nhìn thấy, tin hay không là do bản thân các ngươi, dù sao ta cũng không phải người chuyên xem phong thủy, cũng không kiếm tiền từ các ngươi, chỉ là qua đường đụng phải. Thứ cho ta mạo muội hỏi một câu, thời điểm xây chuồng dê này có phải cùng ai xung đột không? Còn có, nhà chúng ta có người cầm tinh con dê, hơn nữa lại sinh đầu năm, xung đột với người tuổi ngựa, sinh cuối năm?"

Cha Phùng Mãn cẩn thận nghĩ lại, sắc mặt đột biến, xem ra tiểu tử bán thịt này thật sự có tài, bấm đốt ngón tay thực chuẩn. Thời điểm xây chuồng dê thực sự có xảy ra xung đột, chính là vì Điền Mãn Thương không chịu gả con gái cho nhà hắn, làm hắn mất hết mặt mũi, lúc này mới đem lão Điền thóa mạ một trận, để cho lão đầu gánh xây không để cho hắn xây nhà nữa. cũng vì việc này, sau đó, Điền Mãn Thương mới cướp việc mà đi làm, rơi từ nóc nhà xuống ngã gãy chân. Lúc đó hắn rất cao hứng, còn cảm thấy đó là do lão Điền tự làm tự chịu, hiện tại không biết tại sao lại báo ứng lên nhà hắn rồi.

Cha Phùng Mãn tính tính, Điền Mãn Thương nhỏ hơn hắn 3 tuổi, không phải là tuổi ngựa sao. trong nhà có dê đương nhiên là Phùng Mãn, chẳng lẽ....

" Trần tiên sinh, ngươi là nói, kiếp nạn nhà chúng ta đều là do người có tuổi ngựa kia khắc?" cha Phùng Mãn mắt trợn lên, một bộ muốn tìm người Điền gia liều mạng.

Trần Mẫn Đạt không nghĩ tới hắn sẽ có thái độ này, bị sặc một ngụm nước, ho hơn nửa ngày mới nói được: " không đúng, không đúng, là nhà các ngươi tự tìm. Vận mệnh con ngựa kia cực tốt, hẳn là thiên mã chuyển thế, thời trẻ chịu khổ nhưng càng về già càng hưởng phúc. Là các ngươi dê vọt thiên mã, cái này gọi là dê cắn đuôi ngựa, nhất định sẽ hối hận. Không thể trêu vào, không được chống chọi, bằng không sẽ gặp xui xẻo."

Người Phùng gia bị hắn hù dọa giật mình sửng sốt, tất cả đều xúm lại, nghiêm túc hỏi làm thế nào để phá giải vận hạn này.

" cởi chuông cần có người buộc chuông, thời điểm xây chuồng dê này, cần phải mời người đó tới đây đốt một dây pháo, tiêu trừ tà khí. Nếu không...nhanh thì 3,4 năm, chậm thì thêm mười mấy năm chắc chắn sẽ xảy ra chuyện, hơn nữa còn là đại sự." Trần Mẫn Đạt càng nói càng lưu loát, mặt mũi tràn trề tự tin.

Phùng lão gia sợ tới mức không đứng vững được, ngồi liệt trên ghế: " liền theo đó mà làm đi, nhà của chúng ta không thể xảy ra thêm chuyên gì được nữa, ta chỉ có một tôn tử bảo bối này thôi. Không nói gạt ngươi, A Mãn bị người trong thành lừa bạc thua, hắn làm thua hết của cải không nói, bây giờ còn muốn phải bán đất đi, ai!"

Phùng Mãn ủy khuất miệng méo lệch đi: " việc này không thể trách con, bọn họ quá xấu xa, đặc biệt là Đỗ Bảo Trụ, nếu không phải có người bên trong đảm bảo, ta cũng không tin tưởng mấy người đó. Bọn họ nói tìm mấy người có tiền, chúng ta lại đi giật giây bắc cầu, bọn họ ở giữa tự nghĩ biện pháp, tiền kiếm được chia đều. ta không phải cũng là vì kiếm tiền về cho nhà này sao, vốn dĩ cho rằng tên thợ rèn kia ngu ngốc, khẳng định có thể kiếm tiền từ hắn, ai ngờ hắn lại không mắc lừa. thường xuyên qua lại, cũng không biết tại sao lại như thế này, tự nhiên nợ dần chụp xuống đầu."

Mẫu thân Phùng Mãn vẫn luôn im lặng không nói chuyện đột nhiên mở miệng: " tên thợ rèn kia nhìn ngu ngốc như vậy, lấy đâu ra vận khí đó, mọi người đều nói Tiểu Đào vượng phu. Xem ra thật sự là như vậy, đều là do Tiểu Trân, mặt mũi khắc phu bại gia, chắc chắn nhà này bị nàng khắc."

Trần Mẫn Đạt đặc biệt muốn cười, nhà thật sự có ý tứ, chuyện xảy ra không tìm hiểu nguyên nhân từ bản thân, lại đem trách nhiệm đẩy cho người khác, gia đình như vậy, về sau chắc chắn còn xảy ra nhiều chuyện.

Phùng Mãn đập bàn một cái: " đúng vậy, ta vốn dĩ là muốn cưới Tiểu Đào về nhà. Ai u!" hắn đã quên mất bản thân đang bị thương trên tay, hung hăng đập một cái lên bàn, đau đến rơi nước mắt, lập tức bị kéo về hiện thực: " mọi người mau nghĩ biện pháp có tiền đi, bằng không ngày mai tay của con liền mất."

Cha Phùng Mãn hận sắt không thành thép trừng nhi tử một cái, lại không thể tức giận được, vẫn phải cứu mạng của hắn.

" thợ rèn kia tuy rằng có tiền, nhưng hắn là con rể Điền gia, nói cái gì cũng không thể bán đất cho hắn, lại tìm người khác mua đi."

Mẫu thân Phùng Mãn khóc ròng nói: " bây giờ là lúc nào rồi, người còn sĩ diện, có người mua là tốt rồi, 15 mẫu đất, nông dân cả đời làm ruộng ai mua được, 10 ngày nửa tháng cũng không bán được. Là mệnh A Mãn quan trọng hay là mặt mũi ông quan trong hơn?"

Trần Mẫn Đạt rốt cuộc chờ tới lúc bọn họ nói bán đất, vội vàng xem mồm nói: " nhà các ngươi muốn bán đất sao? cha ta mấy năm nay đều muốn mua đất đấy."

Mọi người đều ngẩng đầu nhìn về phía hắn, bừng tỉnh đại ngộ, Trần thịt lợn bán thịt trên trấn nhiều năm, phu thê hai người lại ăn mặc cần kiệm, hẳn là tích được không ít tiền.

Một bên sốt ruột muốn bán, một bên muốn mua, lập tức ăn nhịp với nhau, 15 mẫu đất, dựa vào giá đất hiện tại, 8 lượng bạc một mẫu, tổng cộng là 120 lượng, ngày mai đến trấn trên, một tay giao tiền, một tay giao khế đất.

Trở lại trấn trên, Trần Mẫn Đạt gặp được Tiểu Liễu đang vác rổ không đi về. Hắn cười tủm tỉm giữ tay Tiểu Liễu lại, kéo nàng vào tiệm rèn Hoắc gia: " Tiểu Liễu, ta có một tin tốt muốn nói cho muội, đảm bảo muội nghe xong sẽ rất vui."

Trần thịt lợn đứng trước gian hàng giương mắt nhìn, tên tiểu tử thối kia, thật sự là có vợ liền quên cha, chuyện lớn như vậy, trở về không báo cho ông, ngược lại chạy đến

trước mặt tiểu nương tử hiến vật quý. Chậc chậc chậc, giống ai không biết?

Part 2

Câu chuyện dưới đây là do mị thấy buồn cười quá, lưu trong fb từ năm ngoái hôm nay thấy có người share. Nên muốn đăng lên đây:)

CẢNH BÁO CÂU CHUYỆN DƯỚI ĐÂY KHÔNG DÀNH CHO NHỮNG NGƯỜI NGHIÊM TÚC VÀ NHỮNG NGƯỜI KHÔNG NHÌN, NGHE THẤY ĐƯỢC NHỮNG TỪ NGỮ THÔ BỈ!!! CÓ THỂ THOÁT RA TRÁNH GÂY TỔN THƯƠNG TÂM HỒN.

Cre: page nhà trong ngõ fb page hài thôi rồi







































Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.