*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Shitbaydaytroi
Tiểu Đào bị đẩy ngã nằm trên giường đất, cười khanh khách đưa tay chống lại ngực hắn: " không được, chàng nói phải giữ lời, bằng không, lần sau ta cũng không thèm giữ lời với chàng."
Hoắc Trầm kêu rên một tiếng, ngậm lấy vành tai nàng nói nhỏ: " ngày hôm qua không đủ, hôm nay lại để ta tuyệt thực, nàng nhẫn tâm để ta chết đi hay sao?"
Tiểu Đào cảm nhận được ý nghĩ mãnh liệt của hắn, chống lại ngực Hoắc Trầm đôi tay nhỏ chậm rãi di chuyển, vòng trên cổ hắn, giống như đang làm nũng với hắn nói: " ngày mai phải về lại mặt nha, hôm nay...ta đi đường cảm thấy hơi khó chịu, lại còn có chút đau, chàng để ta nghỉ một đêm được không? Ngày mai..liền...liền cho chàng."
" nàng còn đau sao, được, đêm này ta không làm gì cả, để nàng nghỉ ngơi thật tốt." Tuy rằng Hoắc Trầm rất muốn thống khoái một trận, nhưng so sánh với nương tử hắn đang khó chịu cùng với chuyện hắn muốn, thì chút tiểu tâm tư này chẳng là gì cả.
Hai người cùng nhau xuống giường đất, đến phòng bếp làm cơm chiều, Tiểu Đào cầm muỗng, Hoắc Trầm nhóm lửa, phối hợp thập phần ăn ý.
Công việc nhóm lửa tương đối nhẹ nhàng, thỉnh thoảng thêm mấy cây củi vào là được. Thời gian nhàn rỗi, ánh mắt của Hoắc Trầm liền hoàn toàn dán lên người nương tử, cứ như vậy ngửa đầu nhìn nàng, khóe miệng đều là ý cười thỏa mãn xem lẫn ngọt ngào.
Luôn bị ánh mắt khác bao trùm lấy người, Tiểu Đào đương nhiên là cảm giác được, trên bàn bếp sơ chế tốt đồ ăn, nàng liền quay đầu liếc nhìn Hoắc Trầm một cái, đúng lúc lọt vào ánh mắt si ngốc nhìn nàng của hắn, Tiểu Đào cười thẹn thùng: " chàng nhìn ta làm gì vậy? Cổ không thấy mỏi sao?"
Hoắc Trầm nghiêm túc lắc đầu: " không mỏi, nhìn Tiểu Đào nhà ta thì có nhìn bao nhiêu cũng không đủ."
Tiểu Đào bị hắn chọc cười "xì" một tiếng, ở trong nồi đảo dầu chuẩn bị xào rau: " đừng ngồi ở chỗ này nữa, chàng sẽ bị dầu bắn vào mặt đó."
" được." Hoắc Trầm lại ném thêm mấy cây củi vào trong bếp rồi mới đứng dậy, đi ra phía sau Tiểu Đào, duỗi tay ôm lấy eo nhỏ của Tiểu Đào, đem đầu đặt lên vai nàng, nhìn nàng xào rau.
Tiểu Đào đem hành cùng gừng đã thái lát bỏ vào chảo dầu, sau đó đem thịt đã ướp tốt đổ vào chảo bắt đầu xào, mùi thơm của thịt cùng hành gừng nháy mắt lan tỏa bốn phía, Hoắc Trầm cong thắt lưng,mũi hit hít vào cái, từ đáy lòng mà tán thưởng: " thật thơm!"
Khi thịt được xào tốt, Tiểu Đào đem cải trắng đã cắt xong cho vào cùng xào với thịt: " chàng đừng cứ dính lên người ta như vậy được không? Lỡ như lát có người tiến vào thấy thì sẽ rất ngại ngùng."
Hoắc Trầm luôn nghe lời Tiểu Đào nói, nhưng đối với chuyện này thì kiên quyết không đáp ứng, vẫn như cũ không chịu di chuyển dựa vào người Tiểu Đào, không muốn rời đi: " trời đã tối rồi, ai sẽ đến đây chứ? Lát nữa ta sẽ ra ngoài khóa cửa lại, bọn họ có muốn đến cũng không đến được."
còn chưa dứt lời, cửa phòng bếp vang lên âm thanh kẽo kẹt, Thái bà bà tới: "Đại Trầm, ngày mai là ngày lại mặt đồ vật đã chuẩn bị tốt chưa? Ai u......!"
Thái bà bà bị một màn phía trước dọa cho sợ ngây người, thập phần xấu hổ nghiêng người quay đi: " ta thấy nóc nhà vẫn còn khói bếp, trong phòng lại còn đèn, cho rằng các ngươi đang nấu cơm. Này...."
Tiểu Đào dùng khuỷu tay huých vào người Hoắc Trầm, chu miệng tức giận liếc nhìn hắn.
Hoắc Trầm lúc này mới buông tay ra khỏi người nương tử, da mặt dày đi tới trước mặt Thái bà bà giống như không có chuyện gì xảy ra: " bà bà, chúng ta thật sự là đang nấu cơm, nhưng vừa rồi Tiểu Đào nói...nói sau lưng nàng ngứa, nói ta giúp Tiểu Đào gãi ngứa."
Thái bà bà buồn cười, lại không có vạch trần lời nói dối của hắn, chỉ nói đến chuyện chính mà bà tới đây: " ngày mai lại mặt, theo quy củ phải mang theo hai phần lễ lại mặt, ta sợ ngươi không biết chuyện này, Tiểu Đào lại không dám nói, chẳng phải sẽ thất lễ hay sao?"
" bà bà, cảm ơn ngài đã nhắc nhở, đồ vật ta đã chuẩn bị tốt, trước khi thành thân đã ở trong thành mua chút mứt quả, ta định ngày mai sẽ mau chút đồ có sẵn trên trấn. Thịt thì ngày mai mua của Trần thịt lợn sẽ tươi hơn, sang cách vách mua vải, lại tới Đỗ gia mua thêm vò rượu, bốn phần đồ lại mặt ngày mai, hẳn là không mất mặt đi?" Hoắc Trầm thành thật đáp.
Thái bà bà liên tục gật đầu: " ừ, không tồi. Thành gia lập thất, quả nhiên cùng trước kia không giống nhau, suy xét mọi chuyện càng thêm chu đáo, như vậy là đúng rồi, nam tử hán đại trượng phu, phải có trách nhiệm, Tiểu Đào gả cho ngươi xe như là hưởng phúc rồi."
Được Thái bà bà khen, Hoắc Trầm ngửa mặt nở mũi, vỗ ngực bồm bộp: " yên tâm, bà bà ngài nói không sai, nam tử hán đại trượng phu, ta tuyệt đối sẽ chăm sóc Tiểu Đào thật tốt. Việc nặng nhọc ta làm hết, Tiểu Đào chỉ cần nấu cơm, sinh tiểu hài tử."
Nói xong liền nhìn trộm biểu tình của Tiểu Đào, nhìn thấy nàng im lặng làm đồ ăn, cũng không có quay đầu nhìn lại. Nhưng chỉ cần nhìn sườn mặt cũng có thể nhìn ra được là nàng đang mỉm cười ngọt ngào.
Thái bà bà nhìn đôi vợ chồng son ngọt ngào, cũng liền an tâm, liền nói muốn đi về, Tiểu Đào lúc này mới mở miệng nói chuyện: " bà bà, ta làm rất nhiều đồ ăn, ngài ở lại đây ăn bữa cơm đi."
" không cần phiền phức như vậy, cơm nhà ta cũng làm xong cả rồi. Các ngươi sống tốt bà mối già này cũng yên tâm rồi."
Hai người cứ giữ bà lại, nhưng Thái bà bà cũng là người có nhãn lực, người ta đang tân hôn ngọt ngào, thời điểm đang cần không gian riêng tư, bản thân một bà lão già ngồi ở đây làm loạn cái gì a?
Ăn xong cơm chiều, Tiểu Đào muốn đi ngủ sớm một chút, trải giường chiếu thành hai ổ chăn, Hoắc Trầm liền bất mãn: " Tiểu Đào, ta hứa với nàng rồi ta cái gì cũng không làm mà, nàng như vậy là không tin ta?"
" ta không phải không tin chàng, trời lạnh như vậy, hai người đắp một chăn, rất dễ bị hở ra gió vào, rất lạnh đấy!" Tiểu Đào sợ lạnh, cởi áo bông ra liền chui vào đầu trong chăn, chăn vẫn luôn đặt ở đầu giường đất, không cảm thấy lạnh chút nào, trong ổ chăn nóng hầm hập, đặc biệt thoải mái.
Hoắc Trầm đi ra ngoài đổ nước rửa chân, ngồi xếp bằng ở cuối giường đất, không chịu chui vào ổ chăn: " vậy nàng đắp nhiều chăn thêm, ta đắp thiếu một chút cũng được, được không?"
Tiểu Đào trong ổ chăn di chuyển đầu nhỏ nhìn hắn, thấy Hoắc Trầm mặt mày ủy khuất, bộ dạng thập phần không tình nguyện, liền bất đắc dĩ cười cười: " được, vậy chàng vào trong ổ chăn của ta ngủ đi nhưng chàng không thể động tay động chân, tối qua ta không ngủ được chút nào cả, hôm nay muốn ngủ sớm một chút."
" được, ta đảm bảo không lộn xộn, nàng gối đầu vào tay ta ngủ đi, ta khẳng định không đánh thức nàng dậy, Tiểu Đào, ta chỉ là muốn ôm nàng ngủ thôi."
Hoắc Trầm nháy mắt đã cởi xong y phục trên người, bên trên để trần, chỉ mặc một quần lót nho nhỏ, liền nhanh chóng chui vào chăn của Tiểu Đào, ôm nàng vào trong ngực, thỏa mãn cười không ngừng.
Tiểu Đào tối hôm qua ngủ không tốt, hôm nay lại không ngủ trưa, ở trong chăn ấm áp, rất nhanh liền tiến vào mộng đẹp. Hoắc Trầm ngủ cả buổi trưa, giờ phút này ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, không thể nào ngủ được.
Nhưng hắn không dám động, vạn nhất không khống chế được, đánh thức Tiểu Đào, vậy trong lòng Tiểu Đào hắn liền biến thành kẻ không đáng tin. Hắn sợ làm Tiểu Đào thất vọng, thà rằng mình nghẹn đến khó chịu, cũng không dám lộn xộn.
Nửa đêm, ngoài trời bắt đầu nổi lên những bông tuyết, đến rạng sáng trời đất đã phủ tuyết trắng xóa, Tiểu Đào sáng sớm thức dậy liền nhìn thấy mặt đất phủ đầy tuyết.
" Đại Trầm ca, tuyết rơi rồi, hôm nay chúng ta có thể về nhà lại mặt hay không?" Tiểu Đào mặt mũi đều là ỷ lại nhìn về phía nam nhân nhà mình.
" đương nhiên là về rồi, dù sao chúng ta cũng là đi xe ngựa, không phải đi bộ trên đường." ở trong mắt Hoắc Trầm, chút tuyết này không tính là gì, không thể vì chút thời tiết không tốt này liền không về lại mặt, như vậy chẳng khác nào để lại trong lòng nhạc phụ, nhạc mẫu ấn tượng không tốt về mình.
Cũng may là vừa ăn xong cơm sáng tuyết liền ngừng rơi, mặt trời lộ ra chiếu xuống những ánh nắng ấm ấp trong ngày lạnh giá, ánh mặt trời chiếu lên mặt tuyết trắng đẹp đến ngây người.
Nhưng cảnh đẹp như vậy, trong mắt Hoắc Trầm cũng kém so với nương tử của hắn. Đem mứt hoa quả gói lại thành hai bao lớn, Hoắc Trầm vội vàng đưa Tiểu Đào lên xe ngựa, đến Trần thịt lợn mua một cái chân giò, sau đó đến tiệm vải cách vách mua một thất vảo bông màu lam, lại đi Đỗ gia mua một vò rượu.
Hai người vội vàng lên xe ngựa, vui mừng đi lại mặt nhà mẹ đẻ. Dọc theo đường đi đều là cảnh tuyết trắng phủ trên ruộng lúa mạch, không một bóng người đi trên đường. Cảnh đất trời chỉ có một mảnh màu trắng mênh mang, chỉ có dấu bánh xe của họ in hằn trên nền tuyết trắng.
" xem ra lúa mạch năm nay lại được mùa rồi, tục ngữ nói mùa đông mạch cái ba tầng bị, năm sau gối bánh bao mà ngủ. Tuyết rơi lớn như vậy khẳng định lúa mạch đủ nước rồi." Tiểu Đào ngồi sau xe ngựa, nhìn tuyết trắng bao phủ ruộng lúa mạch nói. Hoắc Trầm nhìn thoáng qua tiểu nương tử, vươn bàn tay to che lại khuôn mặt bị gió thổi hồng lên của nàng: " bọn họ no hay không no ta không biết, dù sao ta cũng không bị đói, ăn cơm trưa xong chúng ta trở về trấn đi."
Tiểu Đào kinh ngạc hỏi: " sáng sớm chúng ta mới ăn cơm sáng, sao bây giờ chàng đã đói rồi sao?"
" đúng, ta đang đói." Hoắc Trầm cười hắc hắc, kéo tay của Tiểu Đào đặt lên chỗ trên người mình.
Tiểu Đào cứng người, vội vàng rút tay về, khẩn trương nhìn xung quanh: " chàng, sao có thể da mặt dày như vậy được, bị người khác nhìn thấy thì làm sao bây giờ?"
Hoắc Trầm ha ha cười: " dọa nàng rồi sao, nào có ai đi trên đường đâu." Hai người dọc đường đi trêu đùa nhau, rất nhanh liền đến Điền gia thôn, tới cửa nhà Tiểu Đào, như cũ đem xe ngựa buộc ở cây đại thụ trước cửa nhà Thôi nãi nãi. Hoắc Trầm thúc giục Tiểu Đào đi vào nhà trước: " bên ngoài rất lạnh, nàng mau vào nhà đi, ta lấy đồ rồi vào."
Tiểu Đào cười khẽ: " ta nào có yếu ớt như vậy, giống như trước khi gả cho chàng thì không gặp qua mùa đông có tuyết vậy, chàng nói xem có lạnh hay không?"
Nàng ôm thất vải bông vào người, lại lấy hai bao mứt quả, luc snayf mới hướng vào trong nhà đi.
Một nhà Điền gia đang ở trong viện quét tuyết, Tiểu LIễu cùng Anh Tử đang ở cạnh chuồng gà đắp người tuyết, Điền Tùng ngồi một góc nắm bóng tuyết, ném vào người tuyết của hai tỷ tỷ, rồi đứng cười ha ha.
Diệp thị quét tuyết, Điền Mãn Thương dùng xẻng xúc tuyết, hất vào xe đẩy, đẩy ra bên ngoài đi đổ. Biết hôm nay con gái cùng cô gia ( con rể) sẽ tới lại mặt, sáng sớm họ đã bắt đầu quét tuyết, giờ phút này trong viện đã sạch sẽ không còn tuyết đọng, chỉ là nóc nhà còn chưa quét.
Diệp thị đỡ thang, Điền Mãn Thương đang hướng lên trên bò. Tuyết bên trên rơi xuống rất nhanh, dẫm lên có chút run rẩy. Diệp thị đặc biệt sợ hãi: " ông cẩn thận một chút, chậm lại, chậm lại, chân vừa mới lành, đừng để quăng ngã lần nữa."
Thời điểm Hoắc Trầm ôm một vò rượu, tay xách theo một cái chân giò vào cửa, vừa vặn thấy một màn như vậy, Hoắc Trầm liền đi đến nói: " cha, ngài mau xuống dưới đi, ta đi quét tuyết trên đó."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]