*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hoắc Trầm buông xương trong tay, quay đầu lại liền thấy tiểu cô nương đang dùng ánh mắt khác thường nhìn hắn, bộ dáng suy tư rối rắm, biểu tình có điểm sợ hãi, tựa hồ có cái gì muốn nói lại không dám nói.
Không phải là muốn mắng chửi người chứ?
Hoắc Trầm chột dạ, vốn là mượn cơ hội này lân la làm quen vạn nhất lỡ như biến khéo thành vụng...đột nhiên nhớ tới chuyện xấu hổ ngày hôm qua, vào đến cửa không nhìn thấy Tiểu Đào, ai! Như thế nào lại nóng lòng như vậy.
" Tiểu Đào ta không có ý gì khác, muội tiểu nha đầu đừng nghĩ nhiều. Muội giúp ta nhiều như vậy, hôm nay là ngày tết, ta cũng muốn cho muội ta lễ. Một chút xương sườn cũng không tính là cái gì, lát nữa muội mang về đi."
" à" Tiểu Đào nhẹ giọng đáp ứng, lông mi thật dài rũ xuống, xoay người đi làm cơm trưa. Thì ra người ta không có ý gì khác, chính mình thật đúng là nghĩ nhiều. Nhìn dáng vẻ kia của Hoắc thợ rèn hẳn là không có tính toán muốn cưới tức phụ vào cửa, ở trong mắt hắn, mình chắc hẳn chỉ là một tiểu nữ hài đi.
Trời ạ! Hoắc Trầm không thể tin vào hai mát của mình, sao hắn lại thấy được tiểu cô nương trước hắn đang mất mát? Thật sự là mất mát sao? Hắn gãi gãi đầu, không dám xác định cảm giác của mình, tròng lòng giống như trống đánh, bùm bùm lợi hại, mím mím môi sợ chính mình nhất thời kích động nói sai cái gì.
Vẫn là từ từ tới đi, như vậy tương đối ổn thoả.
Bởi vì sợ hãi mất đi, Hoắc Trầm không thể hạ được quyết tâm, không thể biểu hiện quá phận, tránh doạ sợ tiểu cô nương. " Tiểu Đào ta hôm nay không làm việc, tới làm trợ thủ cho muội, muội chỉ việc cho ta đi." Tiểu Đào nhìn hắn biểu tình nghiêm trang, yên lặng thở dài: " vậy ngươi đem xương sườn đi chặt ra đi, ta không đủ lực."
" được" thợ rèn nghe lời xách tảng xương lên đặt trên thớt, đem dao phay tinh xảo cố ý làm cho Tiểu Đào để sang một bên, tìm ra dao phay to trong nhà chặt xuống.
Tiểu Đào ở bên cạnh nhìn lén hắn chặt xương, càng nhìn càng cảm thấy nam nhân này không tồi. Cao lớn cường tráng, tướng mạo anh tuấn, còn có bản lĩnh kiếm tiền dưỡng gia, còn không phải là kẻ tự cao tự đại. Giống như bây giờ, hắn ở trong bếp trợ giúp nấu cơm đến vô cùng cao hứng, nhanh nhẹn, nam nhân tốt như vậy đích xác không dễ tìm.
Hoắc Trầm chặt tốt xương sườn, quay đầu lại hỏi Tiểu Đào: " có muốn để trong chậu gỗ để rửa không?" Đột nhiên quay đầu lại, thế nhưng phát hiện tiểu cô nương đang nhìn mình chằm chằm, một khắc kia bốn mắt tương giao, thời gian giống như đã dừng lại, hương hoa quế trong viện từ cửa sổ tiến vào, nhiễm hồng khuôn mặt nhỏ của tiểu cô nương, làm tâm nam nhân như say như si, tâm cũng rung động.
Hai người đồng thời rũ mắt, quên hết mọi thứ xung quanh, chỉ có thể cảm nhận được tim mình đang đập thình thình liên hồi, cùng hình bóng của người đối diện.
Nam nhân chung quy da mặt phải dày chút, rất nhanh lại một lần nữa ngước mắt nhìn qua, chính là tiểu cô nương vội vàng cúi đầu, không nhìn thêm hắn nữa. Hoắc Trầm trong lòng thoáng có điểm mất mát, nhưng không sao đã có tiến triển, không phải sao?
Hắn hơi mỉm cười, lại. Lần nữa hỏi: " Tiểu Đào, xương này là để trong chậu rửa sao?"
" đúng vậy, ngươi để vào chậu gỗ lớn kia, lát sau ta sẽ tới rửa sạch" tiểu cô nương không ngẩng đầu lên, giọng nói mang theo chút run rẩy.
" được, ta đây đi ra viện mổ cá, trước kia chưa có làm qua, nhưng là đã thấy, rạch bụng rồi đem tất cả bên trong moi ra có phải hay không?" Hoắc Trầm đi đến bên cạnh Tiểu Đào tay xách thùng nước đựng cá hỏi.
Hắn dựa vào gần, Tiểu Đào trong lòng càng thêm khẩn trương, đôi tay càng không dám rời đi cục bột, đem cục bột đã nhào tốt nhào lại lần nữa, trong miệng tuỳ ý lên tiếng: " ừ"
Hoắc Trầm xách theo thùng nước ra ngoài, Tiểu Đào mới dám giương mắt, đậy kín bột đã nhàog lại, rửa sạch tay, bắt đầu đi nhặt rau.
Tiểu Đào ở bên này làm đồ ăn không sai biệt lắm, cũng đã xong một số thứ, bỏ vào mâm. Hoắc Trầm đem hai con cá chép lớn đã rửa sạch sẽ đi vào: " Tiểu Đào, muội nhìn một cái, cá làm như thế này được chứ?" Hoắc Trầm làm việc, đặc biệt là vì muốn tiểu cô nương hắn thích ở trước mặt hắn khích lệ hắn một câu, hắn đem cá tinh tế đánh vẩy cá, mổ bụng đem tất cả đồ bên trong bụng cá đều lấy ra ném sang một bên, lại đem cá rửa sạch đến ba bốn lần liền, chính mình nhìn đến vừa lòng, mới bằng lòng đem vào nhà.
Tiểu Đào mỉm cười gật đầu: " ân, không tồi, nhìn không ra tới, ngươi trừ bỏ rèn đồ ra, làm việc khác cũng thật xuất sắc."
Hoắc Trầm trong lòng chính là một câu này thôi, trong lòng ngọt như mật, cái này, nương tử tương lai ở trước mặt hắn khen hắn. Mổ cá thật không tồi, không tồi!
Không ngờ, không chờ hắn cao hứng được lâu, liền nghe Tiểu Đào tiếp tục hỏi: " trứng trong bụng cá đâu? Ngươi có đặt riêng ra trong chén khác không?"
Hoắc Trầm nghẹn lời, bước nhanh ra ngoài, nhìn xem trong đống nội tạng vừa ném ra đúng thật là có trứng, nhưng không thể lấy được nữa. Trở lại trong phòng Hoắc Trầm thành thật thừa nhận sai lầm: " ta không biết kia là trứng cá, cũng không chú ý, đều đem đồ trong bụng cá ném ra, còn muốn rửa xong tay thì đem chôn đi nữa, bằng không quá tanh. Lần tới, lần tới ta đã biết làm như thế nào rồi nhất định làm muội vừa lòng."
Tiểu Đào cười một tiếng: " ngươi không để ta làm cá, sao ta lại không vừa lòng đây. Ném liền ném đi, cũng là trách ta vừa nãy không nói rõ ràng, ta vừa rồi..."
Vừa rồi thất thần, mà những cái đó nàng không có biện pháp nói ra, vì thế, Tiểu Đào liền ngậm miệng.
Hoắc Trầm trông mong nhìn nàng, đặc biệt muốn biết vừa rồi nàng rốt cuộc suy nghĩ cái gì. Hắn còn cảm thấy Tiểu Đào hôm nay âm thanh nói chuyện cũng khác trước kia, trước kia thanh âm thoải mái, giòn tan, vui tươi, hôm nay tựa hồ có chút...mềm mại, giống như đang làm nũng....
Hoắc Trầm đặc biệt muốn biết tâm ý của Tiểu Đào, rồi lại không dám lỗ mãng hấp tấp mở miệng hỏi, hắn chỉ có thể nỗ lực giúp Tiểu đào làm việc, thể hiện tốt bản thân trước mặt Tiểu Đào.
Trong lò bếp ngọn lửa màu đỏ cháy lên hừng hực, rất nhnah, hỗn hợp hạt dẻ thơm ngọt bùi bùi cùng mùi vị của thịt bay ra tứ phía, Hoắc Trầm ngồi lên ghế, cho thêm củi vào lò lửa, vừa âu yếm nhìn cô nương ở trong phòng đang bận rộn xào rau rán cá.
Trong phòng bếp nhiệt khí ngày càng nhiều, độ ấm ngày càng tăng cao, tâm tình của hai người trong phòng cũng càng vui mừng.
" Tiểu Đào, muội làm đò ăn thật đẹp mắt, hai con cá này đẹp như vậy thật không nỡ ăn a! Hoắc Trầm từ đáy lòng tán thương.
" làm đồ ăn đẹp mắt chút, mới càng thêm muốn ăn nha, hôm nay là tết, liền làm thêm nhiều món khác, tối nay ngươi làm nóng lên là ăn được. Hôm nay thời tiết rất ấm áp, ngươi có thể đem bàn rời đến tring vuện, vừa ăn vừa ngắm trăng."
" ừ, trong nhà còn có một bình rượu hoa quế, lát nữa ta đem mở nó ra, chúng ta uống hai chung đi." Nghĩ đến trăng đêm nay, Hoắc Trầm có chút mất mát, một người ngắm trăng có ý nghĩa gì đâu? Nếu có nương tử ở bên cạnh kia mới gọi là ngắm trăng. Nhưng cũng còn tốt, ít nhất giữa trưa có thể cùng nàng cùng nhau ăn cơm. Hoắc Trầm thầm hạ quyết tâm: trung thu sang năm nhất định phải cùng nàng cùng nhau ngắm trăng, cùng nàng uống rượu, ôm nàng ngủ.
Bữa cơm hôm nay thập phần phong phú, có canh xương sườn nấu hạt dẻ thơm nức, lại có cá sóc giòn thơm lừng da cá vàng ươm giòn tan, lại có đậu hũ thơm cay, nấm chưng tỏi, ngó sen kẹp thịt, còn có dưa chua chấm tương, dưa chuột trộn chua ngọt, canh củ cải, bánh nướng mềm xốp thơm ngon.
" oa! Quá tuyệt vời, Tiểu Đào, nhà của chúng ta trước kia tuy rằng không thiếu tiền nhưng ăn tết ngon như vậy thì chưa bao giờ được a. Bởi nương ta sẽ không làm đồ ăn nhiều như vậy, nhiều nhất cũng chỉ là hầm một nồi thịt, chưng màn thầu. Tiểu Đào, chờ về sau muội có hài tử, hài tử của muội thật đúng là có phúc a."
Hoắc Trầm nhìn bàn mỹ thực sắc hương vị đều đầy đủ, từ đáy lòng tán thưởng.
Tiểu Đào hé miệng nhỏ mà cười cười ngượng ngùng cúi đầu, không có truy cứu hắn cùng với một cô nương nói đến chuyện hài tử là quá phận, cầm lấy đôi đũa nói: " mau thừa dịp còn nóng mau ăn đi, nguội rồi không ăn được nữa,"
" ai,,muội đừng vội." Hoắc Trầm chạy ra khỏi phòng bếp, ở dưới chân tường phía nam, đem một vò rượu ôm lên. Mở bình ra, hương rượu thoang thoảng bay ra, hắn đổ ra rượu ra hai chén lớn, hai mắt thần thái sáng láng nói: " ăn tết, chúng ta uống chút rượu, đây là rượu gạo, sẽ không say"
Tiểu Đào liên tục xua tay: " ta không uống rượu, trước cũng chưa uống qua bao giờ, vạn nhất uống say, ở nhà ngươi làm loạn làm sao bây giờ?"
Hoắc Trầm cười ha ha: " loạn thì loạn đi, muội muốn như thế nào đều được, dù đem nóc nhà dỡ xuống ta cùng đều theo muội."
Tiểu Đào bị bộ dáng tuỳ tiện của hắn chọc cho cười khanh khách không ngừng: " Hoắc đại ca, chờ ngươi về sau cưới tức phụ về, khẳng định sẽ rất thương nàng đi tính tình của ngươi thật tốt."
Hoắc Trầm lông mày khẽ nhếch, biết cơ hội của mình lại tới nữa rồi, vội vàng vỗ ngực thùm thụp đảm bảo: " đương nhiên, nương tử của ta, ta không thương chẳng lẽ còn để cho người khác thương hộ sao? Chờ về sau ta cưới nương tử về, nàng muốn như thế nào ta liền để nàng làm như thế, ta tuyệt đối không quản nàng, cũng sẽ tuyệt đối không đánh nàng, mắng nàng, mỗi ngày đều sẽ nâng niu nàng trong tay, cho nương tử của ta được ăn tốt mặc tốt, sống vui vẻ."
Tiểu Đào cười đến không khép miệng được, đem chén rượu trước mắt mình đẩy về phía Hoắc Trầm: " rượu này thơm như vậy, đừng lãng phí, dù sao ta cũng không uống được, ngươi đem hai chén nảy uống đi."
Hoắc Trầm không muốn Tiểu Đào khó xử, nếu nàng không muốn, thì như vậy đi, ngẫm lại một tiểu cô nương đi bán hàng rong về người lại có mùi rượu thì thật không biết giải thích như thế nào với người trong nhà. Vẫn là chờ nàng gả cho hắn thì uống đi, uống say cũng không sợ, dù sao hắn cũng sẽ chiếu cố nàng thật tốt.
Thời điểm uống rượu, hắn uống rượu trong chén mình một ngụm, lại bưng chén của Tiểu Đào lên, trong miệng còn nói: " tới, Tiểu Đào, ta giúp muội uống một ngụm," một người uống rượu cũng có thể làm cho hai người cùng vui vẻ náo nhiệt, Tiểu Đào cũng bị hắn làm cho cười ha ha liên tục, không ăn được cơm.
Hoắc Trầm rốt cuộc lại phát hiện mình cũng có khảh năng làmm cho Tiểu Đào cười vui vẻ, nàng cười so với lúc ở cạnh tên Trần Mẫn Đạt kia còn tựa hồ vui vẻ hơn. Nhưng, mình cũng là Hoắc đại ca tên kia cũng là Trần đại ca, điểm này, Hoắc Trầm hắn không phục.
" Tiểu Đào, về sau muội gọi ta là Đại Trầm đi, người khác đều kêu ta là Đại Trầm, chỉ có muội kêu ta là Hoắc đại ca, nghe thật xa cách, giống như chúng ta không thân quen. Kỳ thật, chúng ta là bằng hữu tốt của nhau đúng không?"
Tiểu Đào nghĩ nghĩ cảm thấy cũng đúng, mỗi ngày thời điểm bán hàng, chỉ cần nhìn sơ qua tuổi tác thấy hơn tuổi mình nàng đều kêu đại ca, Triệu đại ca, Tiền đại ca, Tôn đại ca, Lý đại ca thật đúng là không có gì bất đồng. Nếu nàng muốn cho Hoắc thợ rèn đến nhà mình cầu hôn, nên làm cho hắn có cảm giác bất đồng không giống với mọi người xung quanh.
" chính là, ngươi so với ta lớn hơn mấy tuổi, nếu ta trực tiếp gọi tên, có phải hay không không biết trên dưới không? Nếu không ta gọi ngươi là Đại Trầm ca đi " Tiểu Đào ngọt ngào nói.
" được a." Hoắc Trầm được như ước nguyện, tâm tình càng sung sướng, quan hệ của hắn và Tiểu đào càng gần hơn một bước.
Cơm nước xong, Tiểu Đào cũng không vội về nhà ngay mà đem áo bông đã làm được một nửa ra tới, bắt đầu làm vạt áo trước. Rất nhanh liền vòng xong ba vòng, chỉ còn lại cổ áo.
" Hoắc đại ca, ngươi ngồi đừng nhúc nhích, ta tới đo kích cỡ cổ áo."
Tiểu Đào để hắn ngồi trên giường đất, nàng đứng trước người hắn, bàn tay trắng trắng mềm mềm bắt đầu từ đầu vai, xẹt qua xương quai xanh, dọc nghiêng nghiêng theo cổ áo đi xuống.
Tiểu cô nương thập phần nghiêm túc làm việc trước mắt, thới điểm đứng thẳng thân mình, ngực nàng liền đối diện với mắt của hắn, thời điểm nàng cong lưng, từ góc độ của hắn vừa vặn chính là nhìn đến chỗ cổ áo như ẩn như hiện một mảng trắng nõn.
* hôm nay Đào mei mei rắc thính Hoắc ca nhiều quá, Hoắc ca bắt không kịp (─‿─) nói chung anh chị rắc thính nhau tung trời("ヮ")
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]