Thẩm Tiên Hạ ngồi xuống hàng ghế cho khách để trợ lí làm thủ tục xuất ngoại, cô vừa nhắm mắt dưỡng thần. Điện thoại bên cạnh vang lên.
Cô còn chưa tỉnh táo lại giọng anh đã thì thầm pha chút tức giận:" Đang ở đâu? Giờ này còn chưa chịu về nhà?"
Cô chưa kịp mở lời, giọng trầm ấm của anh lại nói tiếp có chút gấp gáp:" Về nhà lấy đồ cho anh, anh đến gom đồ."
Mười một giờ tối đến lấy đồ? Anh đang xem cô là đứa trẻ lên tư sao?
Thẩm Tiên Hạ buồn cười, dần tỉnh ngủ, cô hít sâu một hơi vẫn tiếp tục im lặng.
Cô vẫn không có trả lời anh.
"Hạ Hạ mau về đây cho anh!"
Cô cong môi cười nhạt:"Đồ của anh em cho người đem đến Thiên gia rồi, không xót một thứ. À quên, chìa khóa nhà anh em cũng đưa rồi."
"Đang ở đâu?"
"Không nói."
Điện thoại bị cô ngắt máy, được lắm. Thiên Hàn mở máy tính lên định vị lại chỗ cô ở, lập tức phát hiện cô đang ở sân bay thành phố Giang Sơn. Lúc trước sinh nhật năm hai mươi ba tuổi của cô Thiên Hàn tặng Thẩm Tiên Hạ chiếc nhẫn Ruby tím nhạt. Chiếc nhẫn cô rất thích và luôn đeo bên mình về sau nó bị anh cài định vị. Cô trước nay không hề biết trên người cô có tổng cộng năm định vị mini.
Thiên Hàn nhếch môi cười khẽ, giới hạn của anh em cũng dám coi thường, trước nay cô luôn như vậy. Lần này phải "dạy" mới được, bị quăng đồ ra bên ngoài người khác mà biết được anh còn chút mặt mũi gì nữa. Hừ.
*
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-thieu-gia-toi-ghet-anh/11501/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.