Dương Quang Trường vừa tò mò lại muốn trêu cô một chút : " Là vì em hay buồn nên má của em mới to lên à ? "
Mặc Liên vô thức sờ sờ má , cười khúc khích : " Không phải . Là vì em nấu ăn ngon quá đấy ! "
Dương Quang Trường cười cười cảm thấy lời Mặc Liên nói cũng hơi đúng , liền gật gật đầu bồi cho cô vui .
Về đến nhà cũng đã hơn mười giờ
tối , Dương Quang Trường thả cô xuống trước cửa nhà mình . Sau đó lại bế lên như bế con nít đi vào nhà vì sợ vướng trần nhà .
Anh thả Mặc Liên xuống sofa , sau đó ngồi xuống bên cạnh bật tivi lên xem .
Mặc Liên vươn vai một cái , đạp đạp anh ra xa để mình nằm xuống . Dương Quang Trường không muốn , nắm lấy chân cô đặt lên đùi mình .
Mặc Liên cởi luôn áo khoác ra lười biếng nằm dài xuống chơi điện thoại . Cô chăm chú xem điện thoại không để ý tới tay Dương Quang Trường đang sờ mó chân cô .
Lát sau cô ngồi dậy , ngáp mấy cái , giọng buồn ngủ : " Em về ngủ đây ! "
Dương Quang Trường tắt tivi đi theo cô . Đến phòng mình , anh níu tay cô lại đẩy ngã xuống giường . Từ từ tiến lại sát môi cô muốn hôn .
Mặc Liên bám vai Dương Quang Trường trở người lại nằm trên , hai chân cô kẹp hông anh .
Mặc Liên nâng cằm anh lên , ngón cái miết nhẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-thieu-gia-la-do-nghien-vo/2806438/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.