Hắn đi tới xem thử , đám nhóc đó ôm hôn cô bé đó kịch liệt rồi nhận lấy kẹo .
" Chị Mặc Liên , em không muốn ăn kẹo . Em hôn chị bao nhiêu đây được không ? "
Cố An cười cười nhìn cậu em trai của mình mếu máo giơ hai bàn tay ra , thầm nghĩ nhóc con mới 4 tuổi mà đã biết yêu .
" Được hết . Con trai mà khóc thì xấu hổ lắm đó ! "
Chất giọng vô cùng ngọt ngào , đôi má bầu bĩnh dần lộ ra , vừa nhìn Cố An đã nhớ ra là ai .
" A lêu lêu . Đồ con nít khóc nhè ! "
Cô bé lúc nhỏ hắn và đám bạn gần nhà ngày nào cũng xin phép ôm đi chơi khắp nơi , mua đủ thứ quà vặt và hôn người ta đến mức không chịu nổi mà bật khóc . Cô bé đó vẫn còn đôi má bầu bĩnh đó , đôi mắt to tròn , trong trẻo như mặt hồ , mái tóc đen huyền ảo , vẫn đáng yêu như hồi trong kí ức của Cố An .
Cố An đi tới , trên tay Mặc Liên vẫn còn một viên kẹo , hắn đưa ngón chỏ lên miệng bảo đám nhóc đừng gây tiếng động .
Vừa lúc em trai Cố An buông ra , hắn đã ngồi xổm xuống vươn môi tới muốn hôn lên má Mặc Liên .
" Mặc Liên ! "
Mặc Liên xoay đầu , ánh mắt cô vô cùng hoang mang mà ngã xuống nền tuyết .
Cố An hơi sững sờ , hắn cảm nhận được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-thieu-gia-la-do-nghien-vo/2806416/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.