Dương Quang Trường đưa cô tới một khu đất trống trãi . Anh khẽ đặt ba bó hoa xuống ba phần mộ , khẽ nói : " Đây là mẹ anh .. cũng là mẹ của em . "
Mặc Liên hơi nghẹn ngào nhìn bức ảnh người phụ nữ trước mắt , ánh mắt bà ôn hoà mỉm cười dịu dàng nhìn cô .
Mặc Liên khẽ quỳ xuống cắm nhang lên lư hương . Dương Quang Trường cũng quỳ xuống bên cạnh cắm nhang vào , khẽ nói :
" Mẹ . Hôm nay con đưa vợ con tới để thăm mẹ ! Em ấy cũng là con gái bạn thân của mẹ , mẹ thấy có trùng hợp không ? "
Mặc Liên khẽ vuốt tay lau tấm ảnh dính đầy bụi , dịu dàng tâm sự : " Mẹ Ngọc My .. con là Mặc Liên ! Là con dâu của mẹ , cảm ơn mẹ , cảm ơn mẹ đã cứu mẹ của con năm đó .. cảm ơn mẹ không tiết sinh mạng của mình để cứu mẹ của con ! "
Dương Quang Trường có chút khó hiểu , nghiên đầu hỏi : " Em nói gì vậy ? "
Mặc Liên ngẩng mặt lên nhìn anh , đáy mắt hơi ửng đỏ , rồi lại cụp mí xuống . " Mẹ em nói , là mẹ My năm đó cứu mẹ con em nên mẹ My mới mất .. "
" ... "
Thấy Dương Quang Trường không nói gì , cô chậm rãi đứng dậy , giọng nhẹ tênh như sắp khóc : " Em xin lỗi .. em cũng không thể trả lại cô cho cha con thầy , em hiện tại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-thieu-gia-la-do-nghien-vo/2806391/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.