Mặc Liên rụt rè mở mắt ra nhìn một lần nữa vào bóng tối , lần này cô nhìn chăm chú chờ đợi . Chờ đợi xem có thứ gì đó đáng sợ bổ tới hay không , nhưng nhìn được mấy giây cũng chui rúc lại không dám nhìn nữa .
Cổ họng khô khốc , bụng đói meo , cơ thể cô không còn chút sức lực , lồng ngực cô đập đến đau nhói , đến ngạt thở , cô cố hít thở mạnh để lấy hơi .
Dương Quang Trường dường như cảm nhận được điều gì đó , có chút hoảng loạn ôm cứng cô trong lòng lay lay. " Mặc Liên . Em bị sao vậy ? "
Mặc Liên không trả lời , nghe tiếng thở gấp của cô , anh cũng có thể biết được vợ anh hiện tại rất khó chịu .
Không nghĩ nhiều , anh liền ôm cô lên tông cửa . Cửa được khoá bằng ổ khoá cứng hơn những gì anh nghĩ , đạp hai ba cú vẫn không mở được .
Mặc Liên lúc này nắm cổ mình hít thở liên tục , tất cả không khí hít vào dường như đều bị biến mất . Cơ thể cô bắt đầu đổ mồ hôi , tay cô lạnh toát yếu ớt không còn sức buông thòng xuống , đầu óc mơ màng , chút ý thức cuối cùng chỉ nghe được tiếng gọi của Dương Quang Trường rất thảm thiết , tiếng gọi rất bất lực ..
" Mặc Liên . Mặc Liên . "
" ... "
" Em đừng ngủ . Đợi anh một chút , anh đưa em ra ngoài . Đừng ngủ mà .
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-thieu-gia-la-do-nghien-vo/2806375/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.