Lách cách, róc róc tiếng va chạm của bát đũa và dòng nước.
Dương Quang Trường vẻ mặt đáng thương, ôm gối đi bẽn lẽn tới cô: "Vợ ơi".
Mặc Liên xoay mặt lại, hơi nhíu mài tắt nước đi. Bước tới, lau tay vào tạp dề cho khô rồi đỡ Dương Quang Trường ngồi xuống ghế. "Sao thầy còn chưa ngủ?"
Anh gục đầu lên bụng của cô, lắc nhẹ đầu làm nũng: "Muốn ôm ôm ngủ."
"..." Cô cũng chịu thua với độ bám người của anh rồi, khẽ buông anh ra tháo tạp dề treo lên mốc, bỏ dở đống chén bát ở đó đi dỗ cục cưng ngủ. Nhanh chóng nắm tay anh dắt về phòng ngủ.
Mặc Liên ngồi tựa lưng trên đầu giường cầm quyển đề cương học bài, cho anh nằm bên cạnh ôm hông của cô ngủ.
Không xa hoa nhưng đầy đủ, không quá êm đềm nhưng vẫn trao trọn tất cả tình cảm cho cô. Không cần phải tỏ ra dữ tợn để chiếm hữu mà chỉ cần nuông chiều nhiều một chút, như vậy thì trái tim và thể xác tự động vẫn sẽ là của anh.
...
Kì thi tốt nghiệp đối với Mặc Liên cũng giống như ăn cháo, nếu cô muốn thi để nhảy lớp thì hiện tại chắc là cô cũng đã học xong đại học rồi có luôn bằng rồi..
Ngoại trừ có một chút tự ti về chiều cao và vòng một, thì gương mặt bầu bĩnh như em bé, giọng nói ngọt ngào mềm mại, trí óc thông minh nhờ gen di truyền dù cho cô không phải là người kiên nhẫn, tất cả cô đều rất tự tin về chính bản thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-thieu-gia-la-do-nghien-vo/2806330/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.