"Ba ơi ba." Dương Mặc Thiên tối đen mặt, mắt trợn tròn nhìn người ba của mình thảm hại trong chiếc lồng. "Ba ơi ba làm sao vậy?"
Pằng. Pằng.
Lý Tuyên vội cầm súng phá khoá, Quang Trung cũng phá dây xích ra.
Cằm Mặc Liên run cầm cập, tay chân không còn chút sức lực đi vào trong, nước mắt ào ạt tuông ra. "Dương Quang Trường, anh, anh đợi em có lâu không?"
"Vợ, vợ ơi." Dương Quang Trường tay chân còn quấn dây xích nặng trĩu, máu chảy đỏ khắp cơ thể, anh run rẩy vươn tay lên sờ tìm cô. "Vợ ơi, em, em tới đón anh sao?"
Cô cẩn thận nắm xích vòng ra, nhìn vết sẹo to nhỏ thay nhau chồng chất mà trái tim cô đau nhói. "Em ở đây rồi, đừng sợ, em đưa anh ra khỏi đây."
Hốc mắt anh trào ra máu, anh khóc, đưa cơ thể đầy vết sẹo ôm lấy cô, thút thít như đứa trẻ con: "Vợ ơi, anh nhớ em lắm, anh nhớ em lắm, anh còn tưởng sẽ không được gặp em nữa, anh sợ lắm."
Quang Trung nhìn người anh họ của mình rồi lại nhìn tên Lục Kiên hèn nhát này, chán ghét đá một cái vào bụng hắn cho đỡ tức.
Lý Tuyên ôm Dương Mặc Thiên đang rớm khoé mắt giấu mặt vào lòng, anh ta không muốn một đứa trẻ con phải nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu như thế này. "Đưa anh ấy đi bệnh viện nhanh lên, có gì nói chuyện sau."
"..."
Sau cả buổi vật vã với cơn đau rát khi sát trùng, còn phải cắt đi những phần da bị nhiễm trùng, Dương Quang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-thieu-gia-la-do-nghien-vo/2806272/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.