Mặc Liên đưa tay ôm lấy đầu anh, bị đè lên nhưng không hiểu sao lại rất dễ chịu, cô lim dim mắt buồn ngủ rồi, nhưng mà anh không thấy được, cô gắng gượng mở mắt ngồi dậy. "Đi tới sofa đã."
Dương Quang Trường lại quen tay quen chân mà ôm cô lên, như không lại đứng im thinh thích, tối đen như mực, anh không thấy được gì cả. "Vợ ơi.."
"Ngoan, đừng buồn nữa mà." Mặc Liên thơm má anh một cái, vùng chân đứng xuống, cả cái lưng đau nhứt, chân run như sắp kiệt sức rồi, cô chưa từng tự dọn hậu quả bao giờ, lần đầu tiên cảm thấy hoang mang quá, đột nhiên lại lật mặt quát lớn: "Má nhà anh, anh chơi không biết nhẹ nhàng một chút sao."
"..."
---------------
Trước ngày tiến hành ghép mắt.
Lục Kiên được chăm sóc rất kĩ càng, nhất là đôi mắt, nhưng mà lại bị nhốt. Kiểm tra lại một lần nữa, hắn bị trói chặt trên giường bệnh, miệng bịt vải đề phòng hắn cắn lưỡi tự tử, đôi mắt của Dương Quang Trường vẫn sáng và an toàn.
Nhưng về phần anh..
Bác sĩ đưa cái bức ảnh chụp X Quang phần đầu của Dương Quang Trường cho gia đình xem, nhìn vào cũng đủ thấy bên trong hai hốc mắt trống rỗng.
"Có lẽ bệnh nhân lúc mất mắt, bị lấy trực tiếp bằng tay." Từng câu nói của bác sĩ nói ra đều rợn người: "Nói trắng ra là bị móc mắt, ít nhiều đều chạm đến dây thần kinh não."
Đúng là rất đáng sợ, Mặc Liên nghe mà đau nhói ở lồng ngực, tại sao anh lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-thieu-gia-la-do-nghien-vo/2806269/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.