"Cô làm gì vậy?"
"Đánh cô chứ làm gì?"
"Cô dám?"
Mặc Liên đứng ngang nhiên ở đó, đôi mắt vẫn trong veo nhưng từng lời nói ra đều mang lượng sát khí khủng khiếp. "Sao lại không?"
Thanh Linh cay cú đứng bật dậy túm áo Mặc Liên, má bị trẹo, trợn mắt hét vào mặt cô. "Mày có tin tao giết mày không?"
Rầm một tiếng nữa.
Dương Quang Trường ngại dùng tay rồi, đưa thẳng chân đá mạnh vào eo Thanh Linh, làm ả ngã đập mặt xuống sàn, máu me khắp mặt.
Anh ôm Mặc Liên ngồi lên ghế, đúng là hàng giả không thể giống hàng thật được, vợ anh là đáng yêu nhất trên đời. Dương Quang Trường hôn "chụt" một cái lên má, tự dưng cô lại tới đây với anh rồi dường như đang đánh tiểu tam, hạnh phúc chết mất.
Mặc Liên thẳng tay đẩy mặt anh sang một bên, xem cái thứ bột màu xanh mà chảy máu đỏ, mặt mũi đã méo mó hoàn toàn.
Mới đụng một chút mà đã thành thế này.
"Bác sĩ dở."
Thanh Linh vẫn chưa tin được, tiền ả phải nhịn ăn nhịn uống, tiền ả lên giường với hàng trăm tên đàn ông để sửa mặt, vừa dùng chưa được 1 tháng mà đã nát hết rồi.
Con..
"Con chó!" Thanh Linh như con hổ cái lao tới Mặc Liên. "Tao giết chết mày, mẹ kiếp, tao hôm nay phải giết chết mày."
Mặc Liên không phản ứng, cô ngồi yên ở đó nhìn ả đang tiến tới gần, khuôn miệng nhếch lên đắc ý.
Bốp.
Ối giời ơi, nát mặt con nhà người ta rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-thieu-gia-la-do-nghien-vo/2806244/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.