"..." Ờ đúng nha, sao anh không nghĩ ra sớm hơn vậy? Vệ tinh thôi mà, mua 10 cái anh cũng dư sức. "Nhưng mà anh gắn rồi em lại tức giận với anh thì sao?"
"Anh thật sự muốn gắn sao?" Mặc Liên há hốc, cô chỉ định cho anh dừng cái suy nghĩ đi tìm cô thôi mà. "Không được, thả em ra, em còn có việc nữa."
"Không muốn mà." Dương Quang Trường lắc lắc đầu, mếu máo cắn chặt răng: "Em đưa anh đi cùng, không được bỏ anh!"
"..."
"Đưa anh đi cùng đi mà." Thấy cô im lặng chắc là mềm lòng rồi, anh đứng dậy níu tay cô lắc lắc nhẹ. "Vợ ơi, cho anh đi cùng."
"Vợ.."
"..." Sao mà dễ khóc thế không biết, Mặc Liên đưa tay lên vuốt giọt nước đọng trên hàng mi cong của anh. Dương Quang Trường bĩu môi phụng phịu má, cụp mí mắt tủi thân: "Dắt anh đi cùng với mà."
"Đi đón bé Thiên!"
"Hả?" Anh như không dám tin vào tai mình, có mẹ kế nào muốn ở cùng con riêng đâu chứ. Mặc Liên nhắc lại: "Bé Thiên nếu không có ba mẹ, lỡ như thằng bé trở nên lạnh nhạt thì làm sao?"
"..." Dương Quang Trường cũng chưa nghĩ tới, nghe cô nói anh mới ngộ ra, chẳng phải anh cũng là vì thiếu tình thương nên mới trở nên độc đoán, cao ngạo thế này sao? Nhỡ Thiên trở thành con người giống anh thì phải làm sao?
"Nhưng mà.."
"Nhưng cái gì nữa?" Mặc Liên tặc lưỡi một cái, cầm tay anh kéo đi, trong lòng có chút bất an lo lắng, kèm một chút nhớ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-thieu-gia-la-do-nghien-vo/2806226/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.