"Dạ vợ." Tâm trạng cũng thay đổi nhanh thật, mới vừa ũ rũ đến cạn sức đó mà bây giờ lại thấy dễ chịu biết bao nhiêu, ý của cô có phải là đã cài sẵn người bảo vệ anh hay không? Có phải cô luôn âm thầm bảo vệ anh hay không? "Vậy em cũng không được bỏ anh đi mà không nói trước, lỡ như ai đó thấy em đáng yêu rồi bắt cóc em mất, anh không biết em đang như thế nào được."
"..."
"Nha?"
"Bỏ cái tay ra!"
"..." Yên tĩnh một chút, Dương Quang Trường lại siết chặt lấy cô, bới móc trêu đùa bờ mông căng tròn bên dưới, gương mặt như thể đang hờn dỗi. "Không bỏ, anh là chồng em mà, đụng thì làm sao?"
Mặc Liên không đẩy ra, yên tĩnh trong lòng anh, giọng điệu không có chút nào là không bình thường: "Đừng có nói chuyện với tôi ngay lúc này."
"Hư ing." Anh càng ra sức sờ mó, cọ cọ da thịt lên nhau, mát lạnh, mịn màng, anh nghiện ngập. "Đừng dỗi nữa mà, người ta không dám nữa đâu."
"Đi xuống sàn ngủ!"
"Hả?" Dương Quang Trường như không muốn nghe, còn đang tạo em bé mà bắt anh xuống giường làm sao được, "Anh không muốn đâu, anh cho em chơi này, đừng giận anh nữa mà."
Mặc Liên nhắm mắt nghỉ ngơi, bao nhiêu đó đủ rồi, cả ngày cứ chọc cô tức điên lên, mệt muốn xĩu, lười biếng quăng thêm một câu: "Sáng mai nếu em thấy anh nằm trên giường thì sau này cái anh tìm phòng khác mà ngủ, vậy nha."
Anh đương nhiên không chịu khuất phục: "Vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-thieu-gia-la-do-nghien-vo/2806216/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.