Chương trước
Chương sau
“Oa, nơi này có một cái khe sâu thật lớn, chàng xem, còn có một cái cầu treo nữa.” 

Hân Duyệt hưng phấn chỉ cho Tề Vân Đình xem.

Hắn cũng có vài phần kinh ngạc, “Ta cũng là lần đầu tiên lên núi này, thật đúng là không biết ở đây lại có cảnh tượng như vậy.”

Nơi này đi thông đến ngọn núi cao chót vót chân mây kia, đã có một lá chắn thiên nhiên như vậy, may mà mọi người không có việc gì sẽ không đi bộ lên đỉnh núi cao nhất kia.

“Chàng không phải nói phần mộ của đôi vợ chồng kia ở ngọn núi cao nhất sao, chúng ta đi tế bái một chút đi.” Hân Duyệt chờ mong.

“Không được, ngọn núi cao nhất không chỉ có dốc đá hiểm trở, còn có rất nhiều sài lang hổ báo, thậm chí những thứ càng đáng sợ hơn.” Trên mặt Tề Vân Đình hiện ra vẻ lo lắng.

“Càng đáng sợ hơn, còn có thể có cái gì chứ?”

“Cơ quan, ám khí, ma đầu giết người không chớp mắt.” Hắn chưa từng tiếp xúc với bọn họ, không có nghĩa là hắn chưa từng nghe nói.

“Nhưng mà...... Ta muốn lên cầu chơi.” Hân Duyệt vừa nói vừa xăm xăm bước lên cầu.

“Đừng đi......” Tề Vân Đình kinh hô, nhưng đã không còn kịp rồi.

Dây thừng bị đứt, cầu treo nháy mắt bị cắt thành hai đoạn, những tấm ván gỗ ở mặt trên đều rơi xuống đáy cốc.

Hân Duyệt thậm chí chưa kịp kêu một tiếng cứu mạng, đã rơi thẳng xuống.

Tề Vân Đình thả người nhảy xuống, trong lúc vội vàng chỉ có thể nắm chặt tay nàng, lại không có chỗ mượn lực, không có biện pháp nhảy lên trên.

May mắn, hắn dùng tay kia bắt được một gốc cây cây nhỏ, cây này mọc ở một tảng đá nhô ra ngoài, như vậy, hai người liền bị treo ở giữa không trung.

Cúi đầu nhìn về phía dưới chân: “Nàng có ổn không.”

Hân Duyệt ngước mắt lên, kinh hoàng gật đầu một cái.

“Cây cầu này chỉ là đồ trang trí thôi, hẳn là rất nhiều năm rồi chưa có ai đi qua. 

Trải qua nắng gió, dây thừng đã mục nát, nàng thật sự là......” Thật sự là chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà.

Hân Duyệt cũng hối hận gần chết: “Ta nghĩ rằng...... Mọi người đều đi lên cầu.”

Hiện tại không phải lúc nói chuyện, mấu chốt là làm sao đi lên. Tề Vân Đình ngẩng đầu nhìn khoảng cách, lấy võ công của hắn, chính mình đi lên hẳn là không thành vấn đề. Nhưng mà, Hân Duyệt một chút công phu cũng không có, chỗ có thể mượn lực nhảy lên cũng không có. Nếu mang nàng cùng nhau bay lên, khả năng thành công rất nhỏ.

Hắn đã tìm khắp xung quanh, dùng hết sức bình sinh mới bám vào được một cái cây nhỏ đến thảm thương, vài hòn đá nhỏ rơi xuống, rễ cây cũng đã lộ ra ngoài.

Hân Duyệt cúi đầu nhìn xem đáy cốc, mây mù lượn lờ không thấy đáy, mơ hồ có thể thấy được đá núi lởm chởm, ngã xuống hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

“Lộp cộp”, thân mình hai người chấn đồng, lại tụt xuống một chút, Tề Vân Đình nắm chặt tay Hân Duyệt, sợ nàng rơi xuống.

Hân Duyệt ngẩng đầu nhìn thấy, gốc cây nhỏ kia lại bị rút ra một ít, mắt thấy sắp không chống đỡ được nữa.

Nàng lâm vào suy tư, nếu Tề Vân Đình có thể mang nàng đi lên thì sẽ không chờ tới bây giờ, khoảng cách này thực sự quá xa, nhưng mà chờ đợi như vậy, cây nhỏ bị nhổ bật gốc, bọn họ chỉ có thể cùng nhau rơi xuống đáy cốc.

Nàng cắn cắn môi, hạ quyết tâm: “Vân Đình, chàng buông tay, tự mình đi lên đi, có thể giữ lại mạng của chàng cũng tốt hơn là cả hai phải mất mạng.”

“Nói bậy bạ gì đó, nàng còn dám nói để ta buông tay, ta đánh chết nàng.” Trên trán hắn toát mồ hôi.

“Chàng mau thả ta ra đi, ta hại chàng đủ thảm rồi, đừng để cho ta đến âm phủ cũng áy náy được không.” Nàng dùng hết khí lực cuối cùng hô to.

Hắn lại tăng thêm sức ở lòng bàn tay, nhưng mồ hôi đã ướt đẫm tay hai người, hắn vẫn sợ nàng rơi xuống.

Nước mắt không tiếng động chảy xuống, “Vân Đình, chàng hãy nghe ta nói...... 

Sau khi ta chết, chàng không cần đau lòng...... Lại...... Lại đi cưới một người vợ, sống thật tốt. Không nên...... tùy hứng giống như ta vậy......”

“Đủ, phải chết chúng ta sẽ chết cùng một chỗ, chôn cùng một chỗ.” Ánh mắt hắn vô cùng kiên định.

“Không, chàng không thể chết được, ta yêu chàng...... Cho nên, chàng phải sống thật tốt, ta mới...... không đau lòng.” Nàng liều mạng cử động mấy ngón tay đã tê dại, muốn tránh khỏi tay hắn.

Hắn đem khí lực toàn thân ngưng tụ ở tay phải, nắm chặt nàng, cân nhắc phải làm một bước cuối cùng này thế nào.

Gốc cây nhỏ đã bị nhổ ra hơn phân nửa......

“Nè, nắm chặt dây thừng, ta đã cột chặt ở gốc cây to trên này rồi, mau bắt lấy.” 

Trên đỉnh núi truyền đến tiếng gọi.

Cùng lúc đó, cây nhỏ đã hoàn toàn bật gốc, Tề Vân Đình mau chóng buông tay, bắt lấy sợi dây thừng từ trên trời rơi xuống.

“Duyệt Duyệt, mau bắt lấy.” Hân Duyệt dùng bàn tay còn lại nắm chặt dây thừng, hai chân dùng sức bám vào dây thừng, mượn lực leo lên.

Tề Vân Đình vui sướng nhìn nàng, “Ráng chút nữa, chỉ cần có thể để ta ôm được nàng, sẽ có cách mang nàng lên trên.”

Hân Duyệt cắn răng cố hết sức, lại đi lên một chút.

“Tốt, chút nữa nào.” Hắn không dám buông tay đang nắm dây thừng, cũng không dám buông tay đang nắm tay Hân Duyệt, đành phải cổ vũ để nàng tự leo lên.

Tốt rồi, mắt thấy sẽ thành công, Hân Duyệt đã mồ hôi ướt đẫm, đột nhiên trước mắt tối đen, tay chân không còn sức lực, lẽ nào là tuột huyết áp đáng hận kia?

Thân mình rơi thẳng xuống, nếu không phải hắn liều mạng nắm tay nàng, chỉ sợ đã......

Bên bờ đối diện, một bóng dáng màu trắng như một con chim cắt mau chóng xẹt qua, nhẹ nhàng ôm lấy thân hình mềm mại, đón gió bay lên.

Tề Vân Đình cảm giác phía sau lưng có một lực rất mạnh đẩy lên, dựa thế xoay người, lên như diều gặp gió, vững vàng rơi trên mặt đất.

Hắn vội vàng nhìn về phía Hân Duyệt, nàng đã được người nọ đặt trên mặt đất, mắt nhắm nghiền.

Xem ra chưa tới số chết, thế nhưng được hắn cứu. Không phải hắn chỉ giết người, không cứu người sao?

“Đa tạ ân cứu mạng của Sở trang chủ.” Tuy rằng Nhất Nặc sơn trang không tham gia sự vụ lớn nhỏ trong thành Uyển châu, nhưng dù sao đều cùng cư ngụ trên mảnh đất này, mọi người đều là người tiếng tăm, sao có thể không biết nhau.

Sở Nhất Nặc thản nhiên nhìn lướt qua bóng người đang hôn mê, hướng Tề Vân Đình hơi gật đầu, xoay người bay đi.

Người thợ săn bên cạnh bị tuyệt đỉnh khinh công của hắn dọa sợ tới mức trợn mắt há hốc mồm.

“Duyệt Duyệt, tỉnh lại.” Tề Vân Đình ấn vào nhân trung của nàng, quả nhiên thấy nàng chậm rãi mở mắt ra.

“Ta giống như...... Tuột huyết áp.” Nàng suy yếu vô lực.

“Nhà của ta cách nơi này không xa, hai vị nếu không chê thì đến hàn xá (nhà nhỏ) nghỉ ngơi một chút đi.” Đại ca thợ săn giản dị nhiệt tình mời.

Tề Vân Đình ôm lấy Hân Duyệt Lai đến một gian nhà cỏ tranh, một thôn phụ quần áo mộc mạc ôm một đứa nhỏ bảy tám tháng ra đón họ.

Uống một chén canh gừng, Hân Duyệt hồi phục vài phần khí lực.

“Khách nhân chắc cũng đói bụng rồi, hay cùng chúng ta dùng bữa đạm bạc thôi. 

Cơm rau dưa, không có gì ngon.” Phụ nhân nhanh nhẹn dọn bàn.

Người thợ săn chơi đùa với đứa trẻ.

Hai đĩa rau dại, mấy bát cơm gạo lức.

Hân Duyệt nhìn lướt qua con thỏ ở góc nhà, không nói chuyện.

Phụ nhân ngượng ngùng nói: “Cha của thằng bé bắt con mồi không dễ dàng, chúng ta không nỡ ăn, đem bán được giá tốt còn có thể lo ăn mặc cho nó.”

Hân Duyệt gắp một ngụm đồ ăn, cười nhẹ: “Đại tẩu làm đồ ăn ăn ngon thật.”

“Phải không, vậy ăn nhiều một chút.” Nàng mặt mày hớn hở.

Nàng đem con ôm vào trong ngực, đút nó một ngụm cháo, người thợ săn thỉnh thoảng lại đút thức ăn đã nhai nhuyễn cho nó.

Thằng bé kia cũng vui vẻ, mơ hồ bập bẹ gọi “Cha”,“Mẹ”.

Hân Duyệt lẳng lặng nhìn, một nhà ba người hạnh phúc chỉ đơn giản như vậy.

Tề Vân Đình nhẹ nhàng nắm bàn tay sưng đỏ của nàng.

Ngẩng đầu nhìn nhau cười.

“A, đúng rồi, vừa rồi quá khẩn trương, còn chưa có cảm tạ ơn cứu mạng của thợ săn đại ca đây.” Tề Vân Đình ôm quyền chắp tay.

Người thợ săn cười hàm hậu: “Cái gì mà ân với nghĩa, chỉ một cái nhấc tay mà thôi, ta thường đi lại trên núi, ngẫu nhiên sẽ gặp được người cần giúp đỡ, ta liền giúp một chút. Nhanh ăn cơm đi.”

Hân Duyệt cũng thực cảm kích: “Đại ca rất khiêm tốn, đây cũng không phải một chút ơn nghĩa, nếu không phải huynh ném cho bọn ta sợi dây thừng, sợ là chúng ta đã sớm mất mạng.”

Đứa trẻ nhìn người lớn nói chuyện, vui vẻ vỗ cái bàn.

Hân Duyệt nhìn áo ngắn vải thô trên người nó, tự ngẫm nghĩ một chút, âm thầm quyết định một chủ ý.

Cơm nước xong, vợ chồng người thợ săn tiễn họ đến cửa, Hân Duyệt nói: “Vân Đình, chàng xem xung quanh đây hộ săn bắt cũng không nhiều, có khi chúng ta muốn ăn chút món dân dã cũng khó, không bằng nhờ vị đại ca đây sau này săn được con gì thì đưa tới nhà chúng ta, chàng thấy được không.”

“Tốt, vậy phiền đại ca sau này săn được con mồi cứ đem đến Tề phủ, giá tiền cũng dễ thương lượng.” Hắn sao có thể không rõ tâm ý của Hân Duyệt.

Vợ chồng người thợ săn mừng quá hóa lo: “Kỳ thật vừa rồi lúc ăn cơm, chúng ta đã cảm thấy giống Tề đại thiếu gia cùng đại thiếu nãi nãi, bởi vì lúc ở Uyển Giao hội có gặp qua, chỉ là cách khá xa thấy không rõ, cũng không dám nhận mặt, thì ra thật sự là quý nhân đến nhà chúng ta.”

Hai vợ chồng vô cùng cảm kích, có Tề gia chiếu cố thu mua, sẽ không cần lo lắng bán cho thương lái bị ép giá. Hơn nữa Tề gia là có tiếng là người tốt, ra tay rộng rãi, từ nay bọn họ sẽ không còn lo lắng chuyện ăn mặc cho đứa nhỏ nữa.

Dưới ánh nến lay động, Tề Vân Đình lật xem bàn tay còn chưa hết sưng của Hân Duyệt.

“Vân Đình, chàng có bảo với bọn họ, đưa cho người thợ săn thêm chút tiền, mùa hè thì còn đỡ, chỉ sợ mùa đông bọn họ cũng không có tiền làm quần áo mới cho đứa nhỏ.” Hân Duyệt còn đang nhớ lại bộ dáng đáng yêu của đứa nhỏ.

“Yên tâm đi, chút việc ấy ta đã sớm dặn dò.” Nhẹ nhàng nắm tay của nàng, nhìn thẳng hai mắt: “Sau này, không cho nói vậy nữa, chúng ta sống ngủ cùng giường, chết nằm cùng huyệt, không bao giờ chia cách.”

Hân Duyệt nghiêm túc gật đầu, dựa vào lòng hắn......

Ăn điểm tâm xong, Tề Vân Đình cũng không vội ra ngoài, mang theo vẻ mặt thú vị nhìn Hân Duyệt đang ngồi xổm than thở giữa đám hoa hồng.

“Chàng xem, đây là hoa hồng ta trồng, vốn ta muốn trồng 99 cây, tượng trưng cho thiên trường địa cửu. Nhưng mà, sau đó ta lười biếng, chỉ trồng có 40 cây, chàng biết 40 cây tượng trưng cho gì không? Thề sống chết không thay đổi tình yêu! Đúng là lời nói bất hạnh, thật đúng là thề sống chết không thay đổi.”

“Cái gì mà lời nói bất hạnh, lộn xộn, như vậy đi, chúng ta cùng nhau bổ sung thêm, sẽ đủ 99 cây thôi, sao nào?” Mặc dù hắn không biết ngôn ngữ của hoa, cũng hiểu được 99 là con số không tồi.

“Tốt.” Hân Duyệt lấy lại tinh thần, bảo Tiểu Nghiên tìm cây con, hai người vui vẻ trồng cây quên thời gian.

“Trên mặt chàng dính lá cây, đừng nhúc nhích, ta giúp chàng lấy xuống.” Hân Duyệt vươn móng vuốt đầy  bùn lấy lá cây trên mặt, lại bôi thêm cho hắn một ít bùn.

“Nàng rõ ràng cố ý bôi bẩn ta, còn cười, đừng hòng chạy, xem ta có bôi nàng thành Chung Quỳ không.”

Hân Duyệt cười chạy đi, dù sao trồng hoa xong rồi, ta cũng không cần ở lại vườn hoa, đi đây!

“Cẩn thận.” Tề Vân Đình thẳng thân đứng vững.

Hân Duyệt kinh ngạc thiếu chút nữa đụng vào người khác, tập trung nhìn kỹ, thì ra là một quản sự làm việc cho Tề Vân Đình, tên Vương Nhị.

Vương Nhị thật buồn bực nha, sao hai người này tay lấm chân bùn, trên mặt đại thiếu gia còn “Vẽ màu lên”, bạc trong ngân hàng tư nhân còn chưa đến, trà vừa chuyển về còn chưa sắp xếp xong, sổ sách của mấy chục cửa hàng cũng chưa xem, còn có tâm tư ở đây chơi?

Tiểu Nghiên bưng một chậu nước tới, Tề Vân Đình vừa rửa mặt vừa nghe Vương 

Nhị nói: “Đại thiếu gia, phương án phân phối trà đã có rồi, còn chờ ngài xem qua.”

“Cha xem chưa?”

“Lão gia xem qua, nói không có vấn đề gì, để cho đại thiếu gia xem một chút.”

“Ừ, đi thôi.”

Rửa mặt rửa tay, đi cùng với Vương Nhị.

Hân Duyệt dùng khẩu hình nói: Về sớm một chút.

Tề Vân Đình cười gật gật đầu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.