Nhìn thấy hai ngườiđỏ mặt, Hân Duyệt rốt cục nhịn không được ghé vào tai Tề Vân Đình, nhỏgiọng nói: "Ta quả thực hoài nghi bọn họ có phải vợ chồng thật haykhông?"
"Đừng nói bậy."
Giọng nói tuy nhỏ, nhưng hai người bên cạnh cũng nghe thấy, Vân Tĩnh lấy quạt tròn che mặt, bĩu môi cúi đầu.
Trong đôi mắt trong veo của Vân Hải hiện lên vẻ giễu cợt, bình tĩnh lại thì thấy hai người đã bước vào đình, ngồi xuống.
Khóe miệng Hân Duyệt gợi lên một nụ cười gian xảo, cơ hội đến rồi.
"Vân Thụ, đệ xem trên mặt Thu Sương còn dính lá cây kia, mau giúp nàng lấy xuống đi."
Vân Thụ cuống quít quay đầu, thấy trên mặt Thu Sương dính mấy hạt mưa,gương mặt ửng đỏ, ánh mắt kinh hoảng như nai con, yết hầu động đậy, hắnvội quay mặt đi, "Đại tẩu nói đùa, làm gì có lá cây?"
"A ha, không phải trên cổ áo sao."
Quả nhiên, trên cần cổ tuyết trắng của nàng dính một chiếc lá, dính vào bên cổ áo, Thu Sương giơ tay theo ánh mắt của mọi người, nhưng không chạmđược.
Vân Thụ đỏ hồng gương mặt, chỉ chỉ vị trí tương tự trên cổ áo của mình, Thu Sương mới gỡ phiến lá kia xuống.
Hân Duyệt liếc mắt về phía Tề Vân Đình, ý muốn nói xem người ta tương kính như tân kìa.
Hắn vờ không thấy, nâng chén uống trà.
Vân Hải nói: "Đại tẩu, thành Nam có tiệm trà Giang ký rất nổi tiếng, cácmón điểm tâm cũng rất mới lạ, không đi một lần thì đáng tiếc lắm."
Hai ngày nay, hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-thieu-gia-e-vo/2899995/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.