Hân Duyệt lơ đãng nghe được tiếng rên rỉ "Thống khổ" ở bên cạnh, "Ngươi làm sao vậy, không cóviệc gì đi, không phải là nóng quá lên máu não chứ. Ngươi đừng có chóngmặt nha, ta không biết bơi, không cứu được ngươi đâu."
Nàng khẩn trương bơi qua bên kia bình phong, lại không biết đáy ao sâu cạn khác nhau.
" A...... Cứu mạng......" Hân Duyệt hụt chân một cái, nhanh chóng chìm vào nước.
Tề Vân Đình lập tức ý thức được Hân Duyệt chìm thật, vội vàng bơi qua bình phong, chộp lấy đầu tóc ở chỗ vẫn còn sủi bọt nước.
Người sắp chết đuối vớ được cọng cỏ cứu mạng tất nhiên liều mạng ôm lấy, TềVân Đình nhìn nàng chỉ có thở ra, không có hít vào, lập tức ý thức đượcsự nguy hiểm, nghĩ muốn đem ôm nàng lên mặt nước, lại bị nàng liều mạngôm chặt, không đứng dậy được.
Tình thế nguy cấp, đành phải bópmũi của nàng trước, đưa lên đôi môi, đầu lưỡi cạy mở hàm rằng, cung cấpcho nàng chút không khí.
Không biết là bờ môi ấm áp trấn tĩnh cảm xúc của nàng, hay là hơi thở quen thuộc vờn quanh, thân thể không hềcứng ngắc bám víu trên người Tề Vân Đình, mà là mềm mại ôm lấy hắn.
Tề Vân Đình nhân cơ hội mủi chân đạp đáy hồ, mang theo nàng cùng nhau trồi lên mặt nước, bơi vào bờ.
"Nàng không sao chứ."
Mơ màng mở hai mắt, nhìn thấy vẻ khẩn trương của hắn, Hân Duyệt vô lực lắc lắc đầu.
Thân mình dựa vách đá, nàng há mồm thở, cho thấy lúc nãy nàng có bao nhiêusợ hãi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-thieu-gia-e-vo/2899948/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.