Tôi nằm trên giường cứ trằn trọc, lăn qua, lăn lại mãi mà vẫn chưa ngủ được. Ban chiều tự động Kim Long kéo tay tôi ra khỏi đám đông rồi đưa về nhà. Ba mẹ thấy tôi cứ như người mất hồn cũng có hỏi, nhưng tôi chỉ lắc đầu cho qua rồi lên phòng.
Sáng hôn sau.
Kim Long kì thực rất tốt, mới sáng sớm đã qua nhà đèo tôi đi học, không biết có phải anh bạn đã nói cho Trương Hy biết hay không, mà sáng sớm con nhỏ đã qua nhà tôi với một túi giấy mận đỏ lựn trong tay.
Là vì còn sớm, bọn tôi quyết ra cây cầu dừa ngồi chơi, nhà tôi cũng thuộc diện xém ngoài ô mà, khung cảnh có hơi giống vùng quê một tí xíu.
Trương Hy hôm nay nó nghiêm túc lắm! Không có kiểu điên điên như thường ngày.
Tôi không nhớ là sáng nay mình đã chải tóc hay chưa. Sao đột nhiên Trương Hy nó mang lược ra chải tóc cho tôi, miệng còn càu nhàu "Chết thật! Còn không chải tóc." Ơ... Mà hình như... Tôi... đã chải tóc rồi mà...
---------------------------
Đưa Diệp Hân vào lớp, Kim Long vội chạy ra lại cổng trường, nơi Trương Hy đang đứng đợi.
Vừa trông thấy Kim Long, Trương Hy vội lắc đầu, ảo não.
Kim Long gãi gãi đầu.
- Sao Hy còn ở đây? Hy không về hở?
Trương Hy gồng tay, làm ra vẻ mặt căm phẫn.
- Tôi sẽ đứng đây mãi cho đến khi thấy được tên khốn đấy.
Kim Long gật gù.
- Đúng rồi! Sao ba kì quá! Ba thật mất hình tượng trong lòng tôi đấy Hy ạ.
Trương Hy quát.
- Ba ba cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-thieu-gia-cam-cau-an-che/1327255/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.