Mẹ! Mẹ! Mẹ!...
Kim Long cứ đi theo Diệp Hân gọi cô bằng mẹ. Tên ngốc này.
Diệp Hân quay lại đưa nắm đấm, nghiến răng trèo trẹo.
- Cậu còn gọi tôi là mẹ, tôi giết cậu!
Kim Long bặm môi, làm ra vẻ mặt đáng thương vô cùng.
- Nhưng mà...
Thôi! Được rồi! Diệp Hân lắc đầu nguầy nguậy, vẻ mặt tôi nghiệp kia cô căn bản là không dám nhìn mà. Trông tội nghiệp đến chết mất.
- Cậu muốn gọi sao cũng được. Đừng gọi to ở chổ đông người là được.
- Vâng! vâng.- Kim Long gật đầu mừng rỡ.
Đúng lúc.Thiên Bảo đi ngang qua, cậu đứng lại, nheo mắt nhìn. Bổng nhận ra cậu nam sinh ngày nào. Vội vàng đi đến.
- Gặp lại rồi!
Nghe tiếng nói, cả hai quay lại, thấy gương mặt đểu trá đứng khoanh tay nhìn, căm nín là cách tốt nhất hiện giờ.
Thiên Bảo tiếp lời.
- Hầy! Cậu nhóc này! Chúng ta gặp lại rồi!
Diệp Hân len lén kéo tay cậu về phía mình. Nói nhỏ.
- Thật ra cậu ấy học chung lớp với tôi.
- Gì cơ?
- Không những thế còn cứ gọi tôi là mẹ í.
"Ba"
Tiếng ba vang lên trong không trung, cắt ngang cuộc nói chuyện thì thầm của hai người nào đó.
- Ba! ba! Nhớ ra rồi! Là ba.
Thiên Bảo tối sầm mặt mày.
- Gì chứ?
Kim Long cười hớn hở.
- Nhớ rồi là Ba Ba. Hơ hơ. Ba Ba....
____________________________
Phù! Phù!
Thiên Bảo thở không ra hơi. Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời cậu chạy bạc mạng như thế. Cũng vì cậu bạn Thiên Long kia. Làm cậu sợ gần chết. Cậu ta cứ trưng bộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-thieu-gia-cam-cau-an-che/1327249/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.