Thiên Bảo mắt dán vào điện thoại, ném chiếc ba lô cho người làm, sải bước vào nhà.
Cậu vẫn chưa ngẩng đầu lên.
Bà Hạ Vy vội chạy lại. Lắc lắc tay cậu. Nũng nịu, hờn dỗi.
- Thật ức đến chết mà!
- Lại chuyện gì nữa vậy mẹ. Mẹ bao giờ mới trưởng thành hả?
- Ôi! Con còn nói được câu đó với mẹ à! Nhìn mà xem mẹ tìm được gì đây này.
Mặc dù cậu không hay để ý mấy chuyện linh tinh của mẹ mình cho lắm, nhưng lúc nào cũng sợ bà giận nên chiều chuộng theo. Lúc này cũng vậy. Để mẹ không càu nhào bên tai nữa, cậu ngẩng đầu lên nhìn.
Ách! Ánh mắt chạm nhau.
Ai đó đơ người. ~
- D.. Diệp... Diệp hân. - Thiên Bảo há hốc ngạc nhiên tột độ.
Bà Hạ Vy chạy lại phia Diệp Hân. Điệu bộ vô cùng lăng xăng.
- Đây! Con dám giấu diếm người tình nhỏ bé với ba mẹ ư?
- Sao mẹ... Sao mẹ...
- Là mẹ nghe bé Á Lâm nói đấy!
Thiên Bảo nhíu mày.
- Á Lâm?!!!
Lúc này Bối Diệp Hân mới nhớ ra chuyện sao bà Hạ Vy lại quen biết với Á Lâm. Có chút tò mò, nhưng chẳng dám cử động.
Nhận ra vẻ tò mò của cô Bà Hạ Vy vội giải thích.
- Thật ra Á Lâm là đứa trẻ ta tài trợ nuôi dưỡng.
Diệp Hân gật gù tỏ ý hiểu. Thảo nào Á Lâm chẳng kiêu căng một chút nào. Giờ thì cô đã hiểu.
Chưa thoát khỏi suy nghĩ. Bối Diệp Hân cảm thấy như ai đó đi đến gần mình, cốc vào đầu mình một cái thật đau.
- A! - Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-thieu-gia-cam-cau-an-che/1327245/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.