Không lâu sau đó Chu Trương Hy cũng biết chuyện của chúng tôi. Con bé tỏ ra ghen tỵ không thôi. Nhưng đường đường cũng là một Chu Trương Hy có bản tính mê trai. Nó ngay lập tức luyên thuyên với tôi rằng muốn nhờ Thiên Bảo giới thiệu cho nó vài cậu ấm. Thật hết nói nổi mà! Đúng như người ta nói là gian sơn thì khó đổi, bản tính thì khó dời. =.=
Một hôm, tôi đang ngồi thu lu trong lớp thì Á Lâm- Cô bạn lớp trưởng xồng xộc chạy vào đứng trước bàn tôi mà thở hổn hển.
Tôi ngạc nhiên. Á Lâm vốn tính tình ôn hòa, nay sao lại lè lưỡi mà thở như... à mà thôi! Tôi lên tiếng hỏi.
- Á Lâm hôm nay cậu sao thế?
Á Lâm đưa tay chỉ ra ngoài cổng trường, nói giọng mất giọng có.
- P...Phu...Phu N..Nhân... ti... tìm cậu...u
- Hả?!!
Á Lâm thở lấy hơi, nói lại lần nữa.
- Là Phu Nhân. Bà ấy tìm cậu!
Tôi chưa hiểu.
- Ai cơ?
Á Lâm hét lên.
- Vũ Phu Nhân. Lâm Hạ Vy. Bà ấy tìm cậu.
- Hả?!!!
- Hả gì mà hả. Ra lẹ đi. Bà ấy đợi cậu ở trước trường. Không mau ra học sinh bu lại thì khốn!
Dứt lời. Á Lâm cầm tay tôi kéo đi.
Hai mắt tôi mù tịt. Vốn từ sớm trong đầu tôi đã hình dung ra được Vũ Phu Nhân là một người phụ nữ sắc sảo và vô cùng lãnh cảm, quyền lực. Vì như thế mới xứng với Vũ Lão Gia, người đàn ông trong truyền thuyết.
Tôi cũng mường tượng ra được lí do bà ấy đến tìm tôi. Chắc cũng giống như những bộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-thieu-gia-cam-cau-an-che/1327243/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.