" Bối Diệp Hân, cậu nghĩ mình hợp với nơi này ư?"
Một cô bạn sang chảnh đang đứng trước mặt tôi điệu đà nói.
Tôi bực dọc, nhưng vẫn giữ gương mặt bình tĩnh nhất có thể
- Tránh ra cho tôi đi.
"Không!"
Cậu ta lì lợm đứng chắn đường không cho tôi qua, đến độ này thì tôi chẳng nhường nữa đâu. Hất tay cô bạn ra. Tôi trợn to mắt.
Cô bạn chợt quát lên.
" Mày làm gì đó con vịt bầu?"
Tức! Nhường ư? Không có chuyện đó đâu hà.2
Ghé sát tai cô bạn xấu xa tôi nghiến răng ken két.
- Này! Tiểu thư xinh đẹp của tôi ơi. Cậu nhắm muốn sống tiếp thì đừng hòng gây chuyện với tôi. Con không thì xác định đi. Ra đường tai nạn lúc nào không hay đấy nhé!
Nghe tôi nói cô bạn trước mặt có chút sợ hãi. Nhưng vẫn còn mạnh miệng lắm cơ.
" C.. cậu... cậu thử làm gì tôi xem, ba tôi sẽ không tha cho cậu đâu!"
Cười khẩy, tôi bỏ đi thẳng. Không nuốn tranh chấp chi với mấy cô tiểu thư đài cát chỉ biết dựa hơi ba mẹ này nhiều làm gì.
Đúng khổ. Mới sáng sớm tha cặp lên lớp đã bị kiếm chuyện.
Tôi nghe Chu Trương Hy nói rằng, học sinh nào nhận phúc lợi xã hội cũng vào học được vài ngày thì chuyển đi ngay. Lí do duy nhất là mấy cậu ấm, cô chiêu không muốn thấy thứ rác rưởi trước mắt nên bắt nạt. Giờ mấy người này đang muốn tống cổ tôi ra đây mà. Tôi sẽ ngoan ngoãn mà thuận í ư? Ngủ đi rồi mơ, để xem từ nay tôi sẽ dạy dỗ bọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-thieu-gia-cam-cau-an-che/1327228/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.