Nó nhìn người đi trước nó chính là người chồng nó vừa nhắc tới.
Đi một hồi, chồng nó cũng dừng lại, quay người nhìn nó đầy ghét bỏ. Nó bỏ qua ánh mắt ấy vui mừng nói: "A...cuối cùng cậu cũng chịu nói chuyện với tớ rồi".
Cậu nổi giận với nó mặt hằm hừ: "Mày ở đâu đến đây tao không biết, đừng có mơ tưởng trèo cao."
Cậu nổi giận với nó, nó không thích chút nào: "Cậu là chồng tớ, sao cậu lại nói chuyện với tớ như thế?".
Giờ thì cậu tức giận thật rồi, gân xanh thái dương giật giật, mặt cậu đỏ bừng: "Ai là chồng mày, tao cấm mày nói cho đứa nào biết cái vụ cưới từ bé này, biết chưa?".
Cậu dằn mặt nó, không cho nó nói chuyện cậu là chồng nó cho mọi người biết, đừng tưởng mỗi cậu biết tức giận, nó cũng biết.
Mặt nó hất lên, nó cao tầm 1m6 nhưng mà đứng với cậu nó như con kiến, cậu cao chắc phải hơn m8, nhìn cậu vững chãi ghê.
"Hừ, tại sao lại không được nói cho mọi người biết, tớ sẽ về hỏi bác Hồng."
"Về hỏi thì hỏi đi, tao cấm mày ăn nói linh tinh."
Cậu để lại cho nó một câu như thế xong rồi quay người đi luôn.
Nó không phục, nó chạy bám theo cậu: "Quang Khải, cậu ghét tớ à?"
"Ừ." Cậu không cần suy nghĩ đã trả lời.
"Sao lại ghét tớ, tớ là vợ cậu mà, hơn nữa chúng ta đã gặp bao giờ đâu."
Cậu dừng bước lại quay sang nó: "Mày không phải vợ tao, còn nữa tao cấm mày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-thieu-gia-anh-la-chong-em/2908926/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.