Nó chơi chán liền nhảy xuống đợi chồng nó khen nhưng đập vào mắt nó chỉ toàn là sự kinh ngạc không thôi.
Chết rồi, hồi nãy đánh nhau không biết nó nhìn có xấu không, lỡ cậu chán ghét nó thì thế nào? Nó vừa nghĩ vừa lo sợ đối diện với ánh nhìn của cậu.
Cậu thấy nó bình an đi xuống, tâm trạng thấp thỏm mới dần buông xuống, cậu lo cho nó á? Không có đâu là cậu sợ về bị mẹ mắng rồi bắt cậu chăm sóc nó thôi. Chắc chắn là như vậy chứ đời nào cậu lại lo cho nó.
Người tên Sở kia tức đến mức đập cả cái ghế bên cạnh, sau đấy liền rời đi, nó lại chẳng để ý, nó chỉ lo chồng nó ghét bỏ nó thôi.
Không phải chỉ vài vụ đánh nhau mà nó lại tự tin đi lên như thế vốn là do nó có sư phụ dưới quê chỉ dạy, sư phụ khoảng hơn 40 tuổi rồi mà người đẹp lắm, nhìn người như gái 20 ý. Nó đi theo sư phụ cũng tại vì sư phụ đẹp lại giỏi nhất là đánh người. Càng nghĩ đến nó lại càng nhớ mọi người ở dưới quê, không biết mấy đứa nhóc có nhớ nó không haizzz.
Trở lại thực tại, cái tên Trần Tiến lau chau khen nó: "Uầy không ngờ vợ nhỏ Khải chiến thế, hoá ra là có võ à".
Cái mũi của nó chắc giờ sắp dài hơn cả chú bé người gỗ rồi: "Đương nhiên, người anh em, chị bảo chú này làm lưu manh mà không có võ thì đâu còn mặt mũi để nói chuyện".
Nó vừa dứt lời mọi người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-thieu-gia-anh-la-chong-em/2908917/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.