Trạm Liên theo Hồng cô cô bên người Mẫu phi dẫn vào An Bình Cung bên cạnh điện, còn chưa bước vào cửa đã nghe thấy tiếng gõ mõ. Trong lòng nàng vô cùng kinh ngạc, vòng qua bình phong Quan Thế Âm bồ tát, chỉ thấy mẫu phi Thục Tịnh thái phi mặc y phục màu xám trắng mộc mạc ngồi tọa trên giường, một tay cầm phật châu, một tay gõ mõ, khuôn mặt so với trong trí nhớ già hơn nhiều.
Mũi Trạm Liên chua xót, lúc mẫu phi sinh ra nàng vừa qua xuân xanh, lúc rời đi cũng chỉ ngoài ba mươi, giờ nhìn già hơn mười tuổi! Không phải vì mình mất sớm mẫu phi cũng không đau xót, già như vậy!
Nỗi lòng của nàng rất nhiều, trước mặt Thục Tịnh thái phi quỳ thành kính, thiên ngôn vạn ngữ, chỉ có thể lặng lẽ dập đầu.
“Mau đứng lên.” Một giọng nói từ ái trước sau như một kêu đứng dậy.
Trạm Liên theo lời đứng dậy, đứng trước mặt Thục Tịnh thái phi, khẽ nhếch môi, ngây ngốc nhìn mẫu phi.
“Đứa nhỏ ngốc, nhìn con dập đầu kìa, trán bị dập đỏ rồi.” Thục Tịnh thái phi ngoắc tay gọi nàng tiến lên, mang theo nụ cười vỗ tay nàng.
Viền mắt Trạm Liên phát nóng, mặc dù từ nhỏ nàng được Tam ca ca nuôi nhiều hơn, nhưng người trước mặt là mẹ ruột nàng, mặc dù chung đụng ít, nhưng dù sao cũng là máu mủ tình thâm cốt nhục thân tình.
Thục Tịnh thái phi không biết người trước mặt là nữ nhi ruột thịt của mình, chỉ nghĩ là Toàn tứ tiểu thư bị kinh sợ, ôn nhu trấn an nói: “Bé ngoan, ai gia gọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-thien-hoa-khai/276475/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.