Nếu người nào dám ở Hạm Đạm Cung mà hô lớn gọi nhỏ như thế này, nhất định sẽ dính vào tử tội, làm liên lụy cả cửu tộc. Tứ tiểu thư quá được nuông chiều, thực không coi ai ra gì.
Ngay cả đứa nha hoàn mà cũng dám làm càn.
Trạm Liên nâng tay lên, nhìn móng tay xấu xí của mình, lật tay một cái, vân đạm phong khinh nói: “Ngươi ra ngoài chờ đi.”
Bây giờ thiếu phu nhân có chút kỳ quái, âm thanh tuy nhẹ nhàng, nhưng phân lượng rất lớn. Kim Châu ngạc nhiên há hốc mồm, không dám nói gì nữa, ngoan ngoãn đi ra ngoài.
Xuân Đào lập tức thay chủ tử vén màn lên, ngữ khí lo lắng hỏi: “Phu nhân, bộ dáng ngài bây giờ, làm sao có thể đi gặp cô gia cùng lão phu nhân?”
“Đi tìm một bộ xiêm y có cổ cao đến đây, gặp mặt một lần cũng tốt.” Trạm Liên bước xuống giường, thử động động cổ tay cùng bàn chân, khí lực cũng còn tốt, xem ra đã hồi phục được phân nửa. Chính mình như thế nào mà nhập vào thân thể của Toàn Nhã Liên, đại khái bây giờ còn nhiều nghi vấn chưa rõ, giờ tốt nhất giải quyết việc cấp bách trước mắt này trước đã.
Đợi lúc Trạm Liên và Xuân Đào chuẩn bị xong, đã hơn nửa canh giờ trôi qua, Kim Châu bên ngoài thúc giục mấy lần, thế nhưng Trạm Liên vẫn nhàn nhãn ngồi trước bàn trang điểm chỉnh lại y phục. Kỳ thật Trạm Liên cảm thấy không hài lòng với tay nghề trang điểm của Xuân Đào, và cả xiêm y cùng đồ trang sức của Toàn Nhã Liên, nàng nhướng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-thien-hoa-khai/276465/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.