Nàng quỳ trên mặt đất, nói cái gì cũng không nói.
Cửa có Thạch Tiều canh giữ, hắn đứng như một pho tượng lạnh lùng , hai tay đưa ngang lên trước ngực .
Nàng đôi mắt nhỏ tinh nhanh, lặng lẽliếc đến trước mặt Khương Thế Dung, hắn nằm ngang trên ghế, một taychống đỡ đầu, một tay lấy rượu, cong lên một chân dẫm nát ghế, bộ dángmười phần khí phách, thần sắc lại có chút khó coi.
Bình rượu để trước mặt hắn là đại mạc liệt rượu, chỉ cần chạm nhẹ sẽcay xé lưỡi, người bình thường không thể uống, nàng vừa ngửi qua đãbiết.
Nàng bị Thạch Tiều bắt trở về, đưa đến trước mặt hắn đã lâu, hắn nửangày không hé răng, chính là uống liệt rượu, giống như một tên thổ phỉ ở sơn trại, đang cân nhắc nên dùng một cực hình như thế nào để xử trí nôtài có ý định vọng tưởng bỏ chạy.
Trầm ngâm một lát, hắn thản nhiên mở miệng:” Ngươi cũng biết, nô tỳbán mình chưa được sự đồng ý của chủ nhân, một mình lẩn trốn hậu quả sẽnhư thế nào chứ?”
Nàng thần sắc bình tĩnh trả lời:” Nếu đã bị ngươi bắt đến, ta cũng không còn gì để nói.”
Mày rậm vi chọn.” Ngươi không sợ ta trừng phạt?” Như vậy nhận mệnh? Ngay cả cầu xin tha thứ đều không có.
Nàng cúi mặt, miệng nói thầm.” Đương nhiên sợ a, nhưng mặc kệ là ai,dù sao trốn cũng đã trốn rồi,bắt cũng đã bắt được, biết rõ còn cố hỏi……” Bốn chữ cuối cùng âm thanh rất nhỏ, nàng cơ hồ là nói cho chính mìnhnghe.
Nếu hăn đã biết được mục đích thật sự nàng vào Khương phủ ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-thanh-tuu-vuong/55653/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.