"Hợp tác vui vẻ." Bên kia cái bàn, là một người phụ nữ mặc vest bó sát, mông được ôm bởi váy ngắn, trên mặt duy trì nụ cười ôn hòa tinh tế đứng lên duỗi tay về phía Sa tiên sinh.
"Hợp tác vui vẻ." Sa tiên sinh vội vàng đứng lên, khép lại bản hợp đồng trên bàn, bắt tay cùng người phụ nữ rồi lập tức thả ra, khóe miệng nhếch lên thể hiện cho tâm trạng vui sướng.
Cô Từ là đối tác thương nghiệp của Sa tiên sinh, đã hợp tác nhiều hơn một lần, thậm chí ở bên ngoài còn là bạn bè tốt của hắn.
Cô Từ tuổi trẻ đầy hứa hẹn, ngồi trên bàn đàm phán sắc bén dị thường, luôn vì công ty mình chiếm lợi ích cao nhất, nhưng trên người cô luôn có một cổ khí chất an tĩnh theo năm tháng, cho dù cô có cùng người khác tranh cãi thì chỉ trong thời gian ngắn cô cũng có thể khôi phục lại sự bình tĩnh.
Sa tiên sinh cùng cô hợp tác, tuy rằng trên bàn đàm phán không chiếm được quá nhiều, lợi nhuận tranh chấp từng chút một, nhưng nếu so với những hợp đồng khác thì cũng coi như có hời rồi, Sa tiên sinh rất có hảo cảm với cô, đồng thời cũng rất tôn trọng.
Cô cười tủm tỉm thu dọn đồ vật trên bàn, ngẩng mặt hỏi: "Sa tiên sinh, vị thiếu gia hay đi theo ngài đâu rồi." Sa tiên sinh thích Chu thiếu gia, là đối tác làm ăn không ai không biết chuyện này, chỉ là —— Sa tiên sinh vẫn như cũ thiếu cái danh phận chính thức thôi.
Nhắc đến Chu thiếu gia, Sa tiên sinh hai mắt cong cong, đôi mắt híp lại tạo thành một khe hở, sắp không nhìn thấy con mắt nữa rồi, gãi đầu giọng nói vô cùng dịu dàng, giống như dòng nước sâu bao quanh lấy vật quan trọng nhất của mình bảo vệ nó không bị tổn hại: "Đang ngủ ở nhà."
Hôm nay không có việc gì khác, chỉ cùng cô Từ gặp mặt thảo luận mấy điều khoản cuối cùng trên hợp đồng, ký tên xong liền có thể về nhà. Chu thiếu gia vừa nghe là đi gặp cô Từ, hai mắt liền dính lại không chịu mở.
Đáy mắt cô Từ lộ ra chút tiếc nuối: "Vậy à, đã lâu lắm rồi chưa gặp mặt, còn tưởng hôm nay có thể gặp lại chứ."
Sa tiên sinh khờ khạo ngây ngốc mỉm cười: "Hôm qua em ấy còn nhắc đến cô, nói là vẫn luôn nhớ nhung mùi vị của cái lẩu mà cô nấu, còn chê tôi nấu không ra cái mùi vị kia."
"Này cũng dễ thôi, nếu có thời gian hai người lại đến nhà tôi một chuyến, tôi nấu lẩu cho ăn." Cô Từ khóe miệng hơi cong, "Đó là bí quyết gia truyền nhà tôi, tiện tay tôi dạy cho anh, anh trở về cũng không cần phải lo buồn không yên."
Cô nhấp môi cười trêu nói: "Sao rồi, có tiến triển gì chưa?"
Chỉ cần không phải kẻ ngốc cũng có thể nhận ra Chu thiếu gia kỳ thật đối với Sa tiên sinh cũng không hẳn là vô tình, chỉ do tính cách biệt nữu [1] nên không chịu thừa nhận —— nhưng Sa tiên sinh ngốc chết được, là đầu gỗ, chỉ cần đối phương một ngày không nói, thì bên này vẫn luôn bất an.
[1] – Biệt nữu: thích nghĩ một đằng nói một nẻo, che giấu suy nghĩ thật của bản thân.
Nhắc tới chuyện này, người đàn ông cao lớn thô kệch mặt ủ mày ê, khóe miệng sụp xuống.
Sa tiên sinh thẹn thùng lúng túng mà gãi cằm: "Cũng không có gì, vẫn cứ như vậy thôi."
Vậy là vẫn không có gì tiến triển, trên mặt cô Từ lộ ra vẻ tiếc nuối đã hiểu, mỉm cười, nhưng cũng biết, thừa nhận chỉ là chuyện sớm muộn thôi, không cần quá lo lắng, sau khi dọn đồ xong liền nở nụ cười xã giao tiêu chuẩn, giày cao gót cao 8 phân đi về phía trước hai bước: "Được rồi, hợp đồng cứ làm theo như vậy, tôi còn phải về công ty một chuyến, đi trước đây."
Sa tiên sinh chạy nhanh đến nắm lấy tay cô, dường như có lời muốn nói.
Cô Từ tiến lại gần, thân thiết mà vỗ vai hắn, mi mắt cong cong: "Có một loại người, miệng thì cứng, xét theo kinh nghiệm của tôi, anh càng tỏ ra ham muốn với loại người này, thì càng phải dùng sự ham muốn đó trói buộc lại." Cô Từ cười tủm tỉm, đôi mắt nheo lại đột nhiên phát sáng, "Tạm thời không cần biết cả hai có mối quan hệ gì, nhốt lại trong nhà chỉ để cậu ấy nhìn mỗi mình anh, cho dù là người xa lạ nhìn lâu cũng sẽ nảy sinh tình cảm, huống chi hai người còn là mối quan hệ kẻ có tình người có ý, đúng không."
Đôi mắt Cô Từ không lớn, nhưng lại xoay tròn chớp chớp hiện sự vui sướng: "Lời thô nhưng lý không thô, anh đó nha, quá thành thật, có đôi khi, phải cường ngạnh một chút." Cô híp mắt, môi cong lên, từng câu từng chữ dặn dò nói, "Tôi thấy anh nên xin nghỉ ba ngày để nâng cao trình độ, mua mấy bộ phim, khóa di động đóng cửa phòng, kỳ nghỉ chưa hết thì không ra, anh muốn làm gì mà không được, làm theo một lần không được thì tua lại làm tiếp, phải xấu xa lên, không phải còn có app chỉnh ảnh làm video sao, làm xong muốn xem lại mấy lần mà chả được, nếu dài quá thì làm thành phim điện ảnh luôn đi."
Tựa hồ cảm thấy một nam một nữ thảo luận chuyện này có vẻ không ổn, cô Từ ho nhẹ hai tiếng thu liễm lại nụ cười quỷ dị trên khuôn mặt, duỗi tay chỉnh trang lại quần áo, bình tĩnh mỉm cười nói hẹn gặp lại.
Sa tiên sinh: "!"
Sa tiên sinh: "......" Bộ mặt ngây dại đứng tại chỗ hoài nghi nhân sinh.
Hắn vừa rồi hình như nghe được chuyện không đứng đắn.
Tay Sa tiên sinh vịn bàn, đầu ngón tay khẽ chạm trên mặt bàn, sự mát lạnh từ ly nước đá thủy tinh đem lại khiến hắn trở nên tỉnh táo, đảo mắt phát hiện mình còn ngồi ở quán cà phê.
Đụng một cái liền đỏ bừng, lập tức ngồi xuống lén lút nhìn bốn phía, không thấy có ai để ý đến hắn.
Lúc này mới thở ra một hơi, cầm lấy ly nước đá trên bàn uống ừng ực ừng ực, hai tay xoa mặt ——
Nhốt lại? Ghi âm, còn có...... Quay video?!
Sa tiên sinh: "......"
Sa tiên sinh vội vàng lắc đầu, hoảng loạn đem những hình ảnh bất thường kia tống ra ngoài.
Muốn chết quá, sao có thể.
Sa tiên sinh vội vàng sắp xếp lại tư liệu trên bàn, chuẩn bị về nhà, thời gian vẫn còn sớm, lúc này nếu trở về vẫn kịp thời gian để làm bữa sáng.
Khóe miệng Sa tiên sinh lộ ra nụ cười bất đắc dĩ, để nghe được lời nói đó, hắn có thể chờ ——
Chờ đến khi người nào đó cam tâm tình nguyện nói ra.
Dù sao thời gian của mình vẫn còn dài, có thể chờ cả một đời.
*****
Chu thiếu gia xinh đẹp ai ai cũng biết, luôn tuân theo quy định mặc quần áo hưu nhàn [2], tuy mỗi ngày đều mang vẻ mặt quạu quọ đi theo Sa tiên sinh đến công ty lắc lư qua lại nhưng vẫn thu hút không ít vận đào hoa.
[2] – Quần áo hưu nhàn: phong cách ăn mặc thoải mái, giản dị và sang trọng của những người già đã về hưu. Họ sẽ tận dụng những quần áo cũ trong tủ phối lại cho hợp với phong cách và độ tuổi và môi trường sống. Có thể phối các loại áo khoác như vest, blazer, jacket với nhiều kiểu áo như áo thun, áo len,...quần jean, quần tây.
Đối với đống đào hoa này Chu thiếu gia chọn cách lơ đi, nếu tìm đến tận cửa thì bị chửi cho thối mặt rồi ném thẳng ra ngoài, dần dà tuy không ai dám tới tận cửa gào thét nhưng vẫn có không ít người không ngừng dùng ánh mắt mơ ước để nhìn trộm y.
Đương nhiên, những người này tuyệt đối không bao gồm đám người ở quán bar lúc trước hắn đã tới.
Sa tiên sinh kéo ghế ra vội vàng vào WC, cũng không chú ý ở phía trước có người, không cẩn thận đụng phải, liên tục nói: "Xin lỗi xin lỗi."
Đối phương là một nhóm người, nồng nặc toàn mùi rượu, cả đám ngã trái ngã phải có vẻ đã uống không ít, Sa tiên sinh không muốn gây chuyện, vốn dĩ muốn yên lặng thối lui, nhưng ——
"Này, lâu lắm rồi sao không thấy bạn trai của anh, thế nào rồi, chẳng lẽ còn chưa dụ được người đẹp đã bị đá?"
Người đàn ông bị hỏi trên người mặc áo Punk màu đen bó sát phủ thêm áo khoác bên ngoài, bên dưới mặc quần jean màu xanh đen, lưng quần đeo một chuỗi xích sắt kêu leng keng. Kiểu ăn mặc này đối với Sa tiên sinh rất quen thuộc, nên cũng nhìn lâu hơn. Hắn từng thấy kiểu quần áo này trong tủ của Chu thiếu gia, nghe nói là phong cách hoài cổ, khoảng thời gian trước rất thịnh hành.
Đầu tóc, cách trang điểm của người đàn ông này trông rất kỳ quái, hắn đến gần nói với người kia: "Cái gì mà dụ dỗ người đẹp, tao lần này không có đùa mà là thật, mày đến lúc đó đừng có nói bậy làm hỏng chuyện tốt của tao, nếu không tao liền thiến mày."
Người này nghe vậy cũng không tức giận, trên mặt hiện ra nụ cười xấu xa, vỗ vai của hắn không cho là thật: "Cũng chỉ là chơi đùa, còn có thật lòng hay không thì tính sau, nhưng mà vị thiếu gia đó cũng kinh thật, ở quán bar nhìn y lẳng lơ đến chảy nước, vậy mà nghe nói, trước giờ chưa từng lên giường với ai."
Hắn cười he he xoa hai tay: "Tìm được một người lẳng lơ lại sạch sẽ như vậy thật không dễ dàng, bằng không Tần đại thiếu gia của chúng ta cũng đâu có để mắt đến vậy, ha!" Nói đến cùng còn không phải bởi vì gương mặt cùng cái eo nhỏ kia.
Sa tiên sinh chính là vào lúc này bị đụng phải, lúc xoay người định rời đi liền nghe thấy tên của Chu thiếu gia, theo bản năng quay đầu lại.
Người đàn ông kia giống như có giác quan thứ sáu, mắt say lờ đờ mông lung mà ngước lên, đúng lúc đối diện với đôi mắt của Sa tiên sinh, nheo mắt run rẩy nâng tay lên: "Mày chính là, là......"
Miệng mở nửa ngày cũng không nhớ ra được hắn tên là gì, hình như chính mình cũng không biết tên hắn. Nhưng cũng may bên cạnh có người nhận ra, "Đây không phải là người hai ngày trước chúng ta thấy đi cùng vị thiếu gia kia sao?"
Người đàn ông kia khép miệng lại, ghét bỏ một lần nữa nhìn về phía Sa tiên sinh đang muốn đi vệ sinh, chỉ mặc quần áo hưu nhàn, trên người lôi thôi lếch thếch, hừ lạnh: "Tao nói là ai đây, khó trách nhìn quê mùa như vậy, đây không phải là thằng shipper sao, sao hả, bây giờ ngành chuyển phát nhanh phát triển lắm sao, chi tiêu cũng sang gớm."
Sa tiên sinh ăn nói vụng về, đầu óc cũng trì độn, còn chưa xác định rõ lúc nãy có phải nghe được từ bạn trai của Chu thiếu gia, còn cái gì mà nghiêm túc với Chu thiếu gia là sao, trong lúc nhất thời ngây người tại chỗ, đầu xoay chuyển phân tích mối quan hệ của hai người.
Hắn nâng mặt nhìn về phía người đàn ông mặc áo Punk, đáy mắt che giấu sự ủy khuất, thương cảm cùng im lặng.
Là cái quan hệ mà hắn đang nghỉ đến sao?
Cái mũi Tần thiếu gia hừ lạnh, ngẩng mặt dùng lỗ mũi nhìn hắn một lúc lâu, sau đó xoay người nói cười với người bên cạnh: "Đúng là hạ đẳng, cóc ghẻ còn muốn ăn thịt thiên nga, đồ không phải của mình thì cả đời này cũng đừng mơ tưởng, cứ nghĩ đến đây ăn cơm một lần là có thể bước vào tầng lớp thượng lưu, thật là si tâm vọng tưởng."
Đám người bên cạnh phụ họa cười ha ha, hùa theo nói: "Đúng đó, đúng đó, không nghĩ tới tiêu chuẩn vào cửa của khách sạn này lại thấp như vậy, ai cũng có thể vào, sau này ăn cơm không thể tùy tiện tìm đại một chỗ được, ai biết lúc đi vào có gặp con chó con mèo nào không, chi bao nhiêu tiền cũng không quan trọng, chỉ sợ gặp phải thứ không cùng đẳng cấp."
"Ha ha ha ha, nói rất đúng."
Đây cũng không phải lần đầu tiên bị người khác nhục nhã, Sa tiên sinh bởi vì công việc, muốn tìm hiểu thêm về nhu cầu của các shipper cũng như ý tưởng phát triển ngành chuyển phát nhanh, nên thường xuyên đi giao hàng chung với bọn họ.
Tuy đã nghe nhiều người sỉ nhục mình, nhưng chưa có ai làm hắn nổi giận như vậy, tay nắm chặt chỉ muốn đấm một cái vào bản mặt thằng cha đó.
Hắn nói ——
Hắn là bạn trai của Chu thiếu gia, vậy còn mình...... Là cái gì.
Sa tiên sinh lẳng lặng quan sát vị Tần thiếu gia ăn mặc theo phong cách Punk [3], tuy quần áo thoạt nhìn chút kỳ quái, nhưng ——
[3] – phong cách Punk: một phong cách thời trang tự do, cá tính. Đôi chút lại là ngổ ngáo, phá cách và hầm hố. Những người theo phong cách này thường yêu thích những tạo hình trang phục khá kỳ quái, rách rưới và càng không đụng hàng càng tốt.
Diện mạo phong lưu tuấn tú.
Sa tiên sinh tuy không phải người hay nắm bắt xu thế, nhưng cũng biết ——
Gương mặt như vậy rất được các em gái hoan nghênh, chính là hình tượng nam thần trong lòng các nữ sinh, vậy em ấy...... Có phải cũng thích kiểu người như thế này.
Lại cúi đầu nhìn lại mình.
—— cao lớn thô kệch, không văn hóa không EQ, lớn lên cục mịch, còn thường xuyên chọc Chu thiếu gia nổi giận. Bản thân lớn lên cũng khó coi, ngày thường lúc không cười còn dọa mấy bé nhỏ ở tiểu khu khóc. Đúng là quá thảm mà.
Sa tiên sinh từ đáy lòng dâng lên một cổ chua xót, những lời chất vấn ở bên môi đều nuốt trở lại, nghẹn ở cổ họng.
Nếu lỡ nghe được điều mình không muốn nghe thì phải làm sao?
Hắn mím môi cúi đầu thật sâu, giống như con đà điểu, tủi thân khiến người ta cảm thấy đáng thương.
Tiếng cười nhạo cùng lời chế giễu xung quanh không ngừng lọt vào tai hắn, Sa tiên sinh nhấc chân muốn rời đi, nhưng gót chân lại như cắm rễ không dịch chuyển được nửa bước. Sâu trong nội tâm hắn vẫn muốn được biết người này có mối quan hệ gì với Chu thiếu gia.
"Mấy người đang làm gì đó?" Phía sau truyền đến giọng nói không kiên nhẫn của Chu thiếu gia, mang theo ba phần tức giận.
Sa tiên sinh quay đầu lại, cánh tay bị nắm lấy. Sợ bị y phát hiện sự quẫn bách cùng hèn nhát của mình, hắn quay đầu vội vàng hỏi: "Sao, sao em lại ở đây?"
Thấy chính chủ xuất hiện, đám người kia cũng kích động, không ngừng xúi giục Tần thiếu gia tiến lên.
Sa tiên sinh thấy thế, cũng bất chấp cảm xúc trên mặt mình, vội vàng giang hai tay che chắn kín Chu thiếu gia ở phía sau, không muốn cho đám người kia nhìn thấy, càng không muốn —— để Chu thiếu gia thấy được cái vị "Bạn trai" Tần thiếu gia kia.
"Haiz, sao cái thằng già này đáng ghét quá vậy, đi đâu cũng gặp nó, tôi nói Tần Kha này, nó không phải đang bám đuôi vị thiếu gia nhà anh đó chứ."
Bàn tay Sa tiên sinh định kéo Chu thiếu gia chợt dừng lại, dừng giữa không trung, vừa mới chạm vào quần áo y ngón tay liền cuộn lại, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên tiếp tục vươn ra hay rút trở về, trên mặt hiện ra nụ cười nan kham [4] nhìn Chu thiếu gia.
[4] – nan kham: Khó lòng chịu đựng nổi.
Chu thiếu gia giữa mày nhíu lại, nhìn thẳng về phía Sa tiên sinh: "Làm gì đó, đi vệ sinh cũng lâu như vậy, mấy thằng này là ai?"
Không đợi Sa tiên sinh suy nghĩ nên giới thiệu người "Bạn trai" này như thế nào, đám người kia lại bắt đầu nhốn nháo. Thanh âm ồn ào, Sa tiên sinh thật sự muốn cho mỗi đứa một đấm tống cổ hết đi, để không phải nghe bất cứ chữ nào từ cái miệng dơ bẩn của bọn nó.
"Ui, em trai, dạo này bộ bận lắm sao, lâu quá rồi không thấy đó."
Chu thiếu gia nhìn vẻ mặt thất thố của Sa tiên sinh, lại nhìn sang đám người mang vẻ mặt đắc ý cùng khiêu khích, mím môi híp mắt: "Tôi có quen mấy người sao?"
Tần Kha sửng sốt: "Anh......"
Gương mặt xinh đẹp của Chu thiếu gia hiện lên vẻ ghê tởm, sau khi nhìn chằm chằm Tần Kha, con ngươi xoay chuyển, lại xoay chuyển, trên mặt lộ ra thần sắc nghi hoặc: "Anh là ai?"
Nói xong cũng không đợi đám người này trả lời, giống như chỉ đi ngang qua sân khấu, bàn tay túm lấy khuỷu tay của Sa tiên sinh oán trách nói: "Sao còn chưa đi, là bạn của anh sao."
"Hả?" Sa tiên sinh bị y túm, theo quán tính suýt chút nữa ngã lên người y.
Chu thiếu gia ghét bỏ mà trừng hắn, ánh mắt ngả ngớn nhìn lướt qua phía sau, cười nhạo ra tiếng: " Phẩm vị của anh bây giờ cũng lạ ghê ta, bạn bè gì cũng có, toàn là thú lạ."
Sa tiên sinh: "?"
Một đám người: "?"
Mắt thấy Chu thiếu gia thật sự phải đi, Tần Kha lập tức tiến lên hai bước vươn cánh tay chặn y lại: "Em đừng đi vội?"
"......" Âm hồn không tan, Chu thiếu gia nhíu mày dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn hắn, "Sao hả, anh còn muốn gì đây?"
Tần Kha đưa mắt nhìn cánh tay Chu thiếu gia đang kéo Sa tiên sinh, khó khăn mở miệng: "Em không nhớ anh sao?"
"?" Chu thiếu gia, "Tôi phải biết anh sao?" Y nhìn sang Sa tiên sinh, lại hỏi, "Đối tác mới của anh? Sao tôi chưa gặp qua."
Tuy không biết Chu thiếu gia nói vậy là sao, là thật sự đã quên hay giả vờ không biết, nhưng không thể phủ nhận, tâm tình của Sa tiên sinh rất thoải mái.
Sự buồn bực lúc nãy đã biến mất, hiện tại còn vui đến mức muốn chạy hai vòng.
Tần Kha bị mất mặt, sắc mặt lập tức biến đen, nhìn sang đám bạn đang ngơ ngác, duỗi tay nắm lấy cổ tay của Chu thiếu gia: "Em đúng là không biết nể mặt người khác, em thật sự không quen biết anh hay là chỉ đang giả vờ."
Nói bằng miệng thôi, sao còn dám đụng chạm đến người Chu thiếu gia, Sa tiên sinh dù có tốt tính đến đâu cũng không chịu được khi nhìn thấy cảnh này, tay đấm một cái.
"......" Cả người Tần Kha xây xẩm, hắn đang ngơ ngác đột nhiên cổ tay bị nắm lấy, "Tôi...... Không nghĩ cậu lại yếu ớt như vậy, cậu không sao chứ."
Sao lại không sao, đừng thấy Tần Kha dáng người không tồi mà lầm tưởng, do rượu bia nên cơ thể hư hết rồi, đau đớn "Ai ôi" la lên, trên trán chảy đầy mồ hôi, "Mày, mày, ai da, đau chết mất."
Đám hồ bằng cẩu hữu cũng sốt ruột, vội vàng tiến lên kéo cánh tay Sa tiên sinh ra khỏi người Tần Kha: "Sao lại đánh người rồi, cái quái gì vậy, đệt, muốn chết hả?"
Tần Kha đau đến nói không nổi, hàm răng run cầm cập. Mọi người bước lên thấy hắn cuộn người, vẻ mặt vặn vẹo thống khổ còn tưởng Sa tiên sinh thật sự hạ tử thủ, tất cả cùng nhào lên ta đẩy ngươi xô.
Lúc nãy lỡ làm lố quá, lần này Sa tiên sinh tém lại không dám ra tay quá nặng, chỉ có thể tận lực che chở Chu thiếu gia trong lòng mình, ôm y bên tai nhẹ giọng an ủi: "Không sao đâu, em đừng sợ, anh......"
Lời bên này còn chưa nói xong, người đàn ông lúc nãy vẫn luôn nói chuyện cùng Tần Kha bùng nổ: "Gọi người đến mau, thuận tiện gọi luôn Giám đốc khách sạn đến đây, để rồi coi, một khách sạn 5 sao mà lại để khách có trải nghiệm như thế này, hạng người nào cũng cho vào, có còn coi trọng khách hàng lâu năm như chúng ta không?"
Âm thanh ồn ào, Sa tiên sinh cũng chỉ nghe được đại khái, trong mắt hắn chỉ có bóng dáng người trong lòng.
Gọi Giám đốc tới, hắn cũng không sợ, chỉ là ——
Ai biểu đám người này đụng chạm trước, Sa tiên sinh thật sự không thể chịu nổi bất cứ kẻ nào đụng tới Chu thiếu gia, cho nên trên mặt đất lại nhiều thêm mấy tiếng kêu đau ai u ai u, cũng may mà, cuối cùng cũng không có lao lên nữa.
Sa tiên sinh thở phào, vén tay áo lên ở trong túi móc ra cái khăn tay màu xanh trắng, lau mấy giọt mồ hôi trên trán Chu thiếu gia, vừa đau lòng vừa áy náy: "Đụng trúng em phải không, có đau ở chỗ nào không?"
Người đàn ông kia vẫn chết không biết hối cãi, ngồi xổm trên mặt đất ôm bụng kêu gào: "Quê mùa, đồ nhà quê."
Lời này đã nghe nhiều rồi, Sa tiên sinh cũng không bận tâm, nhưng khi thấy cái khăn màu xanh trắng quê mùa lau trên khuôn mặt xinh đẹp tuấn mĩ của Chu thiếu gia, lập tức liền lúng túng, cảm thấy đang hạ thấp đẳng cấp của Chu thiếu gia.
Hắn yên lặng chuẩn bị cất cái khăn lại rồi một lần nữa lấy khăn giấy ra, cánh tay bỗng bị đẩy đi, kinh ngạc mở to đôi mắt nhìn Chu thiếu gia.
—— em ấy có phải nghe thấy rồi không, hoặc là nói —— em ấy cũng cảm thấy như vậy.
Bản thân đã tự động rút tay lại còn bị người ta đẩy ra, hai hành động này tạo cảm giác khác nhau một trời một vực!
Chu thiếu gia không rảnh quan tâm Sa tiên sinh đa sầu đa cảm, y nhấc chân, tiến về trước hai bước, đứng trước mặt người đàn ông lắm miệng, khóe miệng cong lên kinh bỉ nhìn hắn từ trên cao xuống.
Không biết vì sao, rõ ràng nhìn gầy yếu chỉ cần dùng một ngón tay của mình cũng có thể đẩy ngã, nhưng người đàn ông này lại bị ánh mắt nhìn mình như kiến hôi dọa dựng hết lông lên, tim đập thình thịch. Trong lòng tràn ngập sợ hãi, nhưng không muốn mất mặt, người đàn ông ngạnh cổ ra vẻ: "Mày, nhìn cái gì? Tần Kha nhìn trúng mày, là đã cho mày mặt mũi, mày cho rằng mày là......"
Hắn còn chưa nói xong, Sa tiên sinh đã không kìm chế được mà cho một đá, lực đạo đã giảm nhẹ, vừa đúng lúc đá vào chỗ đau của hắn, khiến người đàn ông kia đau đến nỗi đầu đầy mồ hôi đôi môi tái nhợt run rẩy, một chữ cũng không nói được.
Sa tiên sinh: "......" Hình như rắc rối càng ngày càng lớn.
Chu thiếu gia cười lạnh, một chân đạp lên trên vai hắn, ánh mắt khinh miệt từ trên cao nhìn xuống, còn không quên quay đầu liếc cái tên Tần Kha nằm trên đất, cười lạnh: "Ôi, bạn trai hả? Ai là bạn trai của ai, bạn trai chính thức của tao còn chưa lên tiếng tụi bây nháo nhào cái gì? Vờ không quen tụi bây đã là nể mặt mũi tụi bây lắm rồi, sao đây, muốn kiếm chuyện nữa không? Luật ngầm trong bar chả lẽ mày không biết, đừng nói tao với mày không có quan hệ, cho dù có, đã ra khỏi quán bar thì đều xem nhau như người dưng nước lã?"
Y đưa mắt nhìn bốn phía xung quanh, ánh mắt bễ nghễ như Vương giả đang đứng trên đỉnh núi Thương Sơn: "Do chồng tao đi công tác, không có ở nhà nên tao mới kiếm chuyện giải buồn, chỉ là mấy con tôm con tép, lại lớn miệng như vậy, bạn trai hả?" Y xoay người đá lên mặt Tần Kha, "Tự nhận trong cơn mơ hả? Vậy mày nên cẩn thận, tao ở trong mơ cũng không thích bị mày ý dâm, tính tao nhỏ nhen lắm coi chừng trong mơ chém mày một dao —— chết giờ."
Chu thiếu gia nghiến răng nghiến lợi nói, giống như thú dữ đang nổi điên, hận không thể lập tức nhào lên cắn chết con mồi.
Y thu chân lại, bước đến trước mặt Sa tiên sinh đang trợn mắt há hốc mồm, phủi tay rồi kéo cánh tay của Sa tiên sinh: "Hừ, đồ nhà quê? Tao chỉ nói duy nhất một lần, nghe cho rõ, anh ấy......" Chu thiếu gia hơi nhón chân, quàng tay qua vai Sa tiên sinh, đầu lệch về một bên thân mật mà dựa vào trên người hắn, "Người này, người mà tụi bây nói là quê mùa, đồ nhà quê —— chính là chồng tao, tao từ trước đến nay chỉ có duy nhất một người bạn trai, tao trước giờ là người rất có quy tắc, tao cũng không muốn nhiều lời. Nếu còn dám đến gây sự, đừng trách tao không khách khí."
Cả người Chu thiếu gia từ khóe mắt đến đuôi mày đều mang một cổ khí chất lưu manh, lời vừa nói ra cũng như Depth Charge cocktail lần trước nổ bùng trong đầu mỗi người khiến ai cũng đơ ra.
Mình là ai, mình đang ở đâu, mình đang làm gì. Sa tiên sinh bị nổ đến không phân biệt được đông nam tây bắc. Hắn giật mình ngây người nhìn Chu thiếu gia, nếu không phải xung quanh còn có những người khác, hắn thật sự muốn tiến lên dùng sức nắm chặt vai lắc mạnh người y yêu cầu lặp lại một lần nữa.
Bạn trai, chồng, là nó đó, là điều mình muốn, mình không cần phải chờ cả đời nữa sao, trái tim Sa tiên sinh kích động đập thình thịch, đập nhanh đến nỗi mặt cũng dại ra, ngẩn người nhìn chằm chằm vị thiếu gia bá khí trắc lậu.
Một đám đã được định danh là phế vật, Chu thiếu gia sau khi nói xong những lời cay nghiệp đó, khóe môi câu lên hiện sự khinh bỉ ánh mắt lạnh lùng liếc qua bọn họ, rồi kéo cánh tay Sa tiên sinh rời đi.
Phiền ghê, đều do Sa tiên sinh, nếu không phải trước đây hắn không chịu ở nhà chơi với mình, thì mình cũng đâu đến nỗi phải đến quán bar, trêu chọc cái đám ăn chơi đó.
"Xin mọi người chờ một chút." Vừa mới xoay mặt đi, phía sau lại truyền đến giọng nói cản lại, Chu thiếu gia hít hà một hơi, quay đầu muốn chiến tiếp, "Sao nào, còn việc gì nữa?"
Phía sau có người đàn ông mặc vest, trông rất lịch sự, Chu thiếu gia ngây ra một lúc, khí thế cùng súng ống quanh thân đều thu hết trở về, chỉnh trang lại quần áo lộn xộn: "Thì ra là Giám đốc."
"Anh xem mấy người này không biết sao lại nổi điên đập phá khách sạn, đám người hạ đẳng như vậy không hiểu sao lại có thể cho vào cửa, có còn để khách VIP như chúng tôi vào mắt không?" Lời nói của Chu thiếu gia làm cho Tần Kha xanh mặt, nhìn vẻ mặt kiêu ngạo của Chu thiếu gia, khiến hắn nổi điên muốn lên đánh người, nhưng —— nhìn sang Sa tiên sinh, đùi hắn liền run lên.
Giám đốc đã đến coi như tụi bây xui xẻo, chờ chết đi con.
Nhưng mà ——
Giám đốc hoàn toàn làm lơ hắn, tự động bỏ qua hắn hướng Sa tiên sinh cúi người thành 90 độ, trên mặt nở nụ cười tiếp khách tiêu chuẩn: "Sa tổng, ngài hôm nay đến đây ăn cơm hay là đến để kiểm tra......"
Khách sạn này là do Tôn tiên sinh đầu tư, Sa tiên sinh nhập cổ phần, hai người cùng nhau quản lý. Do sản nghiệp chủ lực của Tôn tiên sinh không liên quan đến lĩnh vực kinh doanh ăn uống, nên khách sạn vẫn luôn do Sa tiên sinh quản lý, Sa tiên sinh lại là người thích làm gương cho cấp dưới, cho nên thường xuyên ra vào khách sạn, không ít người đều biết hắn, thậm chí còn rất thích vị ông chủ có diện mạo hàm hậu, đối nhân xử thế [5] trung thực.
[5] - đối nhân xử thế: cách mỗi người đối xử với những người xung quanh mình sao cho chuẩn mực, văn minh, lịch sự, hợp tình, hợp lý.
Tần Kha mở to hai mắt nhìn, không thể tin được cái người ăn mặc "Giản dị" trước mặt lại là ông lớn, miệng bị nghẹn không nói được lời nào.
Nhưng những người khác thì lại: "!" Bớt giỡn đi, vị Giám đốc này không phải do bọn nó gọi điện thuê người tới diễn chứ.
Chu thiếu gia dẫn đầu nói; "Bọn họ nói không sai, về sau khách muốn vào ăn cơm vẫn nên kiểm tra trước xem đầu óc có vấn đề hay không." Y có ý ám chỉ nhìn thẳng về đám người ngồi trên mặt đất, lạnh giọng nói, "Tự nhiên lại xuất hiện tình huống như vậy, khách hành bình thường như chúng ta biết phải làm sao?"
Giám đốc đột nhiên thông minh, tuy rằng biết đây là ân oán cá nhân của bọn họ, nhưng vẫn phải nể mặt mũi của bà chủ, đáp lại: "Là do sai sót của chúng tôi, về chuyện này, sau khi họp bàn lại chúng tôi nhất định sẽ cải tiến."
Do là khách sạn nhà mình, Chu thiếu gia cũng không muốn làm Giám đốc khó xử, quay mặt đi hỏi Sa tiên sinh: "Ăn no chưa?"
Sa tiên sinh còn đang đắm chìm bên trong mộng đẹp, nghe nhắc đến ăn cơm liền giật mình, lập tức phản xạ hỏi: "Em vẫn còn đói hả, muốn ăn gì không, anh đi gọi món?"
Chu thiếu gia mắt lạnh đảo qua nhìn đám người đang yên lặng co nhỏ người lại che giấu đi sự tồn tại của mình, oán trách nói: "Ăn cái gì mà ăn, giận đến no rồi, tâm trạng không tốt, bọn nó còn ở đây tôi không ăn."
Vẻ mặt Giám đốc khó xử nhìn về phía Sa tiên sinh —— dù sao cũng là khách, ngành dịch vụ mà đuổi khách là không được.
Có gì mà không được, kiếm tiền là để Chu thiếu gia sống vui vẻ, nếu không làm em ấy hết giận, thì chẳng thà không làm.
Đã vậy còn kiếm tiền làm cái gì.
Sa tiên sinh ngây ngốc mỉm cười, xin lỗi Giám đốc rồi gật đầu: "Nghe theo em ấy, tất cả đều nghe theo em ấy."
Giám đốc: "......" Tôi còn nói gì được nữa, nghe theo thiếu gia, đều nghe theo thiếu gia.
Cầm lấy bộ đàm trong tay nói hai câu, nhân viên an ninh sớm chờ ở bên cạnh lập tức chuyên nghiệp hành động. Đây chính là kết quả của việc đắc tội bà chủ, nếu đã ở trước mặt ông chủ thì nên thể hiện cho tốt, nói không chừng còn được đánh giá công tác tốt có thể thăng chức tăng lương, nghe nói ông chủ lớn là người rất có nguyên tắc.
Tần Kha nổi giận, từ nhỏ đến lớn hắn chưa từng chịu sự sỉ nhục như vậy: "Tụi mày...... Tụi mày đừng có khinh người quá đáng, tao, tao sẽ khiếu nại, tụi mày coi chừng tao...... Chờ, DM, đừng có chạm vào tao, tao......"
Sa tiên sinh lấy lòng dán sát vào hỏi: "Nè, em có đói không, hay là, lại đây ăn chút đi."
Chu thiếu gia liếc xéo hắn, sau một lúc nhìn chán rồi liền bố thí gật đầu.
Sa tiên sinh vội vàng quay lại phía sau nói với Giám đốc: "Việc này, Tống tiên sinh, làm phiền anh, lát nữa kêu vài người đến phòng riêng của tôi đem thức ăn tôi đã gọi đóng gói lại."
Vừa quay đầu, cuối hành lang đã không còn bóng dáng của ai kia, Sa tiên sinh chân không chạm đất lập tức đuổi theo, vừa vào phòng riêng, Chu thiếu gia đã ở đó một lần nữa gọi món ăn.
Hắn quy củ ngồi bên cạnh Chu thiếu gia, không dám thở lớn tiếng. Khẩn trương mà nhìn y thu cằm, sườn mặt cuối xuống, trong đầu vẫn còn quanh quẩn lời nói của y lúc nãy.
Rốt cuộc là ——
Có ý gì?
Chu thiếu gia đưa thực đơn, tùy tiện nói: "Mấy món này đi." Y nhìn thức ăn đã lạnh trên bàn.
Sa tiên sinh vẫn luôn chú ý tới y, tất nhiên đem hết biến hóa cảm xúc trên mặt y thu về đáy mắt, vội vàng nói: "Không sao đâu, mấy món này đóng gói mang về ngày mai anh mang đến công ty giữa ăn trưa, hâm nóng là được rồi."
Tuy biết là không nên, nhưng nghe thấy âm thanh xun xoe mang theo ý cười của Sa tiên sinh, người phục vụ khẽ cười ra tiếng.
Vừa bật cười xong, em gái nhỏ lập tức luống cuống, liên tục khom lưng cúi đầu: "Xin lỗi, sa tổng, tôi, tôi......" Hoàn toàn không nói được lý do, cũng không dám nói sự thật.
Sa tổng —— vừa rồi cực kỳ giống con chó bự lông vàng, đang cố hết sức lấy lòng chủ nhân?
Chu thiếu gia vẫy tay, rộng lượng: "Không sao, tôi đói rồi, cô có thể bảo bọn họ làm nhanh chút không?"
Người đẹp như vậy, giọng nói cũng thật dễ nghe, đừng nói làm nhanh, làm cấp tốc ưu tiên cũng đều được, em gái nhỏ gật đầu như gà mổ thóc, so với lúc xin lỗi vừa rồi tần suất còn nhanh hơn, giọng nói mang theo sự si mê khao khát, hoàn toàn quên mất chính mình lúc nãy vừa cười nhạo Sa tiên sinh, trầm mê vào giá trị nhan sắc của Chu thiếu: "Được ạ."
Sau khi em gái nhỏ ra ngoài, Chu thiếu gia giơ tay ở trước mặt Sa tiên sinh quơ quơ: "Sao vậy, làm gì mà ngơ ngác?"
Sa tiên sinh ngơ ngẩn bắt lấy tay y, gấp gáp lại sợ hãi hỏi: "Cái kia, hồi nãy, lời em nói là có ý gì?"
Chu thiếu gia cục súc rút tay về, nhưng không rút về được, đành mặc kệ, mềm như bún dựa vào trên ghế. Nâng mi lười biếng nhìn hắn: "Ý gì là ý gì, còn có thể là ý gì nữa."
Tinh quang nháy mắt ảm đạm, mí mắt Sa tiên sinh rũ xuống, đáy mắt không che giấu được nỗi thất vọng: "À."
Chu thiếu gia không quen nhìn vẻ mặt chán nản của hắn, dùng sức một đập lên vai của hắn, sự ghét bỏ cơ hồ viết hết lên trên mặt: "Muốn gì đây."
Sa tiên sinh hoảng loạn thu liễm biểu tình, quay mặt đi giọng nói ồ ồ: "Không, không có gì, anh......"
Lời nói còn chưa nói xong, Sa tiên sinh đột nhiên mở to hai mắt.
Hai tay Chu thiếu gia dán lên trên mặt hắn ép hắn nhìn mình, chậm rãi dán sát vào, cố tình đè thấp thanh âm dò hỏi: "Thích tôi."
"Sao?" Sa tiên sinh hoảng loạn, muốn quay đầu đi nhưng lại luyến tiếc khoảng cách gần gũi giữa hai người, sau một lúc lâu đấu tranh liền gật đầu, "Ừ."
Miệng Chu thiếu gia nở nụ cười ngả ngớn, "Thích được bao nhiêu?"
Rất thích rất thích, so với sự tưởng tượng của em thì còn thích hơn nhiều.
Trên thế giới này, anh...... Thích nhất, cũng chỉ có em.
Sa tiên sinh chưa kịp nói ra, nhưng —— vẻ mặt đã thể hiện hết tất cả.
Chu thiếu gia cười khẽ ra tiếng.
Sa tiên sinh có chút sợ hãi, sợ đây là cười nhạo. Nhưng hắn lại không cam lòng, hai người bọn họ...... Cái gì cũng làm hết rồi, chẳng lẽ trình độ của hắn vẫn không đủ để được thừa nhận là bạn trai sao?
Sa tiên sinh sợ hãi, mím môi thử hỏi: "Vậy, em có thích anh không?"
Sa tiên sinh vì khẩn trương mà lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, đôi tay chà mạnh trên ống quần, mồ hôi đổ ra làm cho chất vải cotton bị nhăn dúm.
Hắn ủy khuất mà nhìn vào đôi mắt Chu thiếu gia, thật giống như một con chó lớn đang cầu xin chủ nhân, vừa đáng thương cũng vừa đáng yêu.
Chu thiếu gia khen thưởng cho có hôn lên môi hắn: "Anh đoán thử xem."
Sa tiên sinh còn nói được gì nữa, hắn nói cái gì cũng sai. Vì nôn nóng nên trên trán đổ đầy mồ hôi, nhưng Chu thiếu gia lại cố tình không chịu nói, chỉ ung dung nhìn hắn, sau đó mỉm cười, một nụ cười quỷ dị.
Sa tiên sinh lập tức chán nản, mặc dù trong lòng có nhiều chuyện muốn hỏi nhưng vẫn không dám mở miệng.
Cứ như vậy đi, ít nhất mối quan hệ của bọn họ vẫn như hiện nay.
Nếu như thực sự hỏi...... Em ấy bỏ đi, vậy mình phải làm sao đây.
Sa tiên sinh không còn lòng dạ, ngốc đến đáng thương đối mặt với Chu thiếu gia, muốn nói gì đều viết hết lên trên mặt.
Chu thiếu gia bóp cằm khiến hắn ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt hắn, nhìn đến khi người ta ngượng ngùng cùng lúng túng, lúc này mới chậm rãi mở miệng: "Anh sẽ ngủ với người mình không thích sao?"
Đương nhiên là không, Sa tiên sinh 囧 khuôn mặt liền đỏ bừng, mí mắt hắn rũ xuống, tầm mắt nhìn loạn: "Vậy, vậy là sao." Hắn chỉ ngủ cùng một người, những người khác cho dù là nắm tay hay hôn môi cũng đều chưa thử qua.
Thính tai Chu thiếu gia cũng hiện ra mảng hồng quỷ dị, tránh mặt đi: "Đáp án đã rõ rồi."
Sa tiên sinh giống như đã hiểu ra, khiếp sợ nhìn Chu thiếu gia, kích động đến nói lắp: "Thật, thật vậy sao?"
Chu thiếu gia chê hắn phiền, xoay mặt nổi giận trừng hắn: "Giả." Nghĩ đi nghĩ lại cảm thấy vẫn không đủ, lại bổ sung thêm một câu, "Đều là giả, từ đầu tới cuối bao gồm những gì lúc nãy tôi nói với anh đều là giả."
Sa tiên sinh ngây người, nhưng cũng biết lúc này Chu thiếu gia thẹn quá hóa giận, lời nói ra tuyệt đối không thể tin, hắn nhìn sang khuôn mặt đỏ bừng ở đối diện, bỗng nhiên liền nhớ tới lời khuyên của cô Từ, là đàn ông, có đôi lúc phải cường ngạnh lên.
Ma xui quỷ khiến sao ôm lấy eo thiếu gia, nuốt nước miếng hỏi: "Anh, anh có thể, hôn, hôn em một cái, được không?"
Chu thiếu gia: "...... Không được."
Nếu là ngày thường, Sa tiên sinh khẳng định sẽ nghe lời, nhưng nhìn vị thiếu gia thơm ngon ở đối diện, nước miếng Sa tiên sinh chảy không ngừng, thật sự nhịn không được, hơn nữa tiếng la hét cổ vũ ầm ĩ của cô Từ không ngừng vang lên ở bên tai, lực trên tay mạnh hơn, khống chế eo của thiếu gia, khuôn mặt chậm rãi tiến lại gần.
Sát lại nhìn hàng mi không ngừng run run của vị thiếu gia, trái tim Sa tiên sinh bùm bùm nhảy không ngừng, híp mắt quyết tâm hôn lên.
Không chỉ muốn hôn, hôm nay hắn còn muốn cường ngạnh làm chuyện khác.
Làm trọn bộ, không ngừng một lần, muốn khóa máy, muốn đóng cửa, muốn......
"Sa tổng, chúng tôi......"
Giọng nói đột nhiên vang lên làm hắn sợ tới mức quên mất bản thân còn đang ở trong nhà hàng, Sa tiên sinh trong đầu đang tưởng tượng hình ảnh nóng mắt cả người run lên, dáng ngồi uốn éo, bùm một tiếng ngã từ trên ghế xuống, may mắn Sa tiên sinh kịp thời phản ứng, khó khăn tránh khỏi Chu thiếu gia.
Còn bản thân thì "Bang" một tiếng ngã quỵ xuống mặt đất.
Chu thiếu gia: "......"
Phục vụ mang thức ăn đứng ở cửa: "!"
Chu thiếu gia đỡ trán thở dài, sao lại có cảm giác như yêu đương vụng trộm vậy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]