Nói về lúc Tôn Ngộ Không đằng vân giá vũ [1] rời khỏi, Lục Trầm ai ôi một tiếng không kịp phủi mông, hốt hoảng bò dậy, chạy theo phía dưới đám mây: "Ngài Đại Thánh, ngài khoan đi đã, chúng ta thương lượng lại đi ha a a a a."
[1] - đằng vân giá vũ: cưỡi mây đạp gió
Ngũ Chỉ Sơn ầm ầm rạn nứt, khắp nơi trên mặt đất đều là khe nứt vách thẳng đứng, Lục Trầm bước hụt, bỗng nhiên mất thăng bằng ngã xuống.
Đang lúc hoảng loạn không biết từ lúc nào trên tay đã nắm chặc một mảnh ống tay áo, đợi đến khi người kia mang mình vững vàng đáp xuống mặt đất bằng phẳng. Cậu mới dè đặt mở mắt ra, lập tức mặt mày tươi tắn nở ra nụ cười ngốc nghếch: "Đại Thánh, ta biết ngài sẽ không bỏ đi... Ọc." Một búng máu theo khóe miệng chảy ra. Tôn Ngộ Không mặt không biểu cảm trên người móc ra một viên đan dược qua loa nhét vào trong miệng cậu: "Ngươi muốn đi thỉnh kinh?"
Cỏ cây xanh hương, Lục Trầm chép miệng thực ra cũng không khó ăn, nhìn một cái liền biết đây là hàng tốt của tiên nhân, không giống mấy cái thứ kim loại nặng trong nhân gian [2], nhưng mà mùi máu tanh trong miệng hơi nặng.
[2]: đan dược đọc là dān yào, đạn dược đọc là dàn yào. Ở đây tác giả đang nâng cao sự tốt đẹp của đan dược (theo sự tự suy đoán của tui, chắc vậy).
Cười hì hì lau máu, nói: "Không phải đâu." Ta làm gì muốn đi chứ, đường xá xa xôi, còn đụng phải không ít yêu quái, cá nhân ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-thanh-dung-danh-ta/1738779/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.