Băng ghế tạo thành từ đá cẩm thạch, ngồi lên thấy lành lạnh. Hướng Dịch rất nghiêm túc ăn bánh ga-tô, cậu ăn cái gì đều rất nhanh, ăn xong cái vị xoài, trên miệng dính vài mảnh vụn.
Lúc Hướng Dịch chuẩn bị xơi cái tiếp theo, Tiêu Quân Lâm tự nhiên thấy được mảnh vụn trên khóe miệng cậu.
“Đừng nhúc nhích.” Giọng nói hơi từ tính vang lên bên tai Hướng Dịch, cậu vô thức ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Quân Lâm, trong mắt lộ ra nghi hoặc.
Thân thủ đem bánh ga-tô không cẩn thận dính trên khóe miệng cậu lau đi, nhìn Hướng Dịch nhãn thần ngây ngô, Tiêu Quân Lâm tâm tình chẳng biết tại sao trở nên tốt hơn: “Còn một cái, hiện tại muốn bóc nốt sao?”
Bầu không khí có chút vi diệu, cử động vô cùng thân thiết như thế rất ít người làm với cậu. Hướng Dịch sửng sốt một chút, qua khoảng chừng năm giây mới quay đi, tự mình động thủ bóc bánh ga-tô. Khi còn bé nhà nghèo, trước khi mẫu thân nằm trên giường bệnh, trên đường về nhà thường mua thức ăn cho cậu, thỉnh thoảng sẽ dùng tiền mua cho cậu một cái bánh ga-tô.
Mỗi lần nhìn cậu ở bên cạnh ăn đến vui vẻ, trên mặt mẫu thân sẽ lộ ra nụ cười vui mừng.
Đây là đoạn ngày tháng ấm áp nhất, lúc đó tuổi cậu còn nhỏ không thể cảm nhận hết được.
Chờ về sau mẫu thân người duy nhất đối tốt với cậu bệnh mất, người khác tiếp xúc với cậu thật tình hay giả ý, cậu cũng không phân rõ được. Những năm tháng bị người khác khi dễ, luôn nhớ đến đoạn thời gian khi còn bé được ở căn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-than-tiem-quy-tac/142584/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.