Chương trước
Chương sau
Đây cũng là một hành động truyền cảm hứng, cô ấy sẽ không thực sự phải giúp mình phủi bụi trên người mà phải dựa vào chính mình.

Cô gái đi bên cạnh liền vội vàng giúp Hoàng nhị tiểu thư phủi bụi, đoán chừng là nữ giúp việc của Hoàng gia.

Mà ánh mắt Hoàng Diệu Tinh vẫn dừng ở trên mặt Tiếu Quang Tiệp, giống như đang phỏng đoán đó là người nào, bác sĩ không giống, không mặc áo blouse trắng, cũng không giống cảnh sát, âu phục giày da rất thần khí, bộ dạng cũng đẹp trai như vậy, rốt cuộc anh ta lai lịch ra sao chứ.

Tô Địch thấy Nhị tiểu thư nghi ngờ điều gì đó, liền nhanh chóng giới thiệu: "Đây là bạn học cũ của tôi, Tiếu Quang Tiệp, hiện tại anh ấy đang dẫn đầu chúng tôi điều tra vụ án thi thể em gái cô mất tích."

Tiếu Quang Tiệp vội vàng sửa lại: "Là do Tô phó đội trưởng dẫn đầu, tôi là trợ lí của cậu ấy."



Hoàng Diệu Tinh nghe hiểu, dù sao người này cũng tham gia điều tra án. Cô nhẹ nhàng ừ một tiếng.

Có đôi khi người với người liền chú ý ánh mắt, vừa rồi Hoàng nhị tiểu thư đối với Lâm viện trưởng khóc lớn kêu to, hiện tại mặt đối mặt với Tiếu Quang Tiệp, liền an tĩnh như vậy, cũng không biết là nguyên nhân gì.

Tiếu Quang Tiệp không nhiều lời, ân cần hỏi Hoàng Diệu Tinh: “Bố của cô không có ở đây, vậy ông ấy có ở nhà không?”

Trong mắt Hoàng Diệu Tinh rơi xuống hai giọt nước mắt thật to, nghẹn ngào nói: "Cha tôi, mẹ tôi đều thương tâm quá mức, ngay cả đường cũng đi không nổi, chỉ có thể để tôi đi đòi công đạo từ bệnh viện.

"Được rồi, tôi hoàn toàn hiểu cảm giác của cô, nhưng Nhị tiểu thư à, cô phải hiểu rằng bệnh viện hiện tại cũng đang lo lắng như cô, cô đến đây gây rối thật sự cũng vô ích thôi. Bây giờ mọi người phải đoàn kết và cùng nhau làm việc." một người cố gắng giải quyết vấn đề càng sớm càng tốt. Thi thể của em gái cô Hoàng đã được tìm thấy. Nếu ở đây gây rắc rối thêm một phút nữa sẽ chỉ lãng phí thời gian. Vì vậy, tốt hơn hết là đừng làm vậy gây rắc rối không cần thiết. Nếu cô tin tôi, xin hãy quay lại trước. Phó đội trưởng Tô với tôi sẽ đến đây sớm. Gia đình cô đang thăm bố mẹ cô rồi, chúng tôi cần tìm hiểu thêm về một số tình huống từ cô, được không Nhị tiểu thư?

Lời nói của Tiếu Quang Tiệp luôn ôn hòa khéo léo như vậy, quyết không hùng hổ dọa người.

Hoàng Diệu Tinh ngẩn người, quả thật bị những lời này đả động, liền gật đầu đồng ý.

Người nhà họ Hoàng dưới sự dẫn dắt của Hoàng nhị tiểu thư liền rời khỏi bệnh viện.



Lâm viện trưởng lúc này mới lấy tay lau trán, hướng thủ hạ của ông ta phất phất tay, bảo mọi người ai vào vị trí và cương vị công tác đi. Sau đó lại ngây ngốc đứng trước mặt Tiếu Quang Tiệp và Tô Địch, chờ bọn họ lên tiếng.

Tô Địch nhắc nhở: "Lâm viện trưởng, ông tìm được Ngưu Thủy Long chưa?"

Lâm viện trưởng nghĩ thế này, "Anh xem, tôi đang định gọi điện cho Ngưu Thủy Long, nhưng người nhà cô Hoàng đưa tới đã chặn cửa, nên quên phiền phức đi."

Tiếu Quang Tiệp hỏi: “Sao anh lại tự mình đi gọi điện cho cậu ta? Không kêu người khác đi sao?”

"Bây giờ bệnh viện đang thiếu nhân lực, tốt nhất tôi nên tự mình đến đó." Viện trưởng Lâm giải thích.

"Như vậy đi, anh ở lại bệnh viện chỉ huy, hiện giờ ở bệnh viện cũng không thể đi được, Ngưu Thủy Long, chúng ta tự mình đi tìm đi, cậu chỉ cần nói cho chúng ta biết chỗ ở của anh ta là được." Tiếu Quang Tiệp nói.

"A không không, cái này sao được, các anh là cảnh sát, việc này không thể làm phiền các anh được, hay là để tôi đi..."

Tiếu Quang Tiệp nhanh chóng nháy mắt với Tô Địch, Tô Địch tiến lên ngăn cản Lâm Viện trưởng.

"Quên đi, Lâm viện trưởng, để tôi đi với Quang Tiệp, anh nói địa điểm đi."

Lâm viện trưởng lúng túng một chút, nói ra nơi ở của Ngưu Thủy Long.

Tiếu Quang Tiệp bảo các cảnh sát khác ở lại bệnh viện, anh và Tô Địch đi tìm Ngưu Thủy Long.

Sau khi ra khỏi bệnh viện, Tô Địch lại hỏi: “Anh có cảm thấy thái độ của Lâm viện trưởng có chút kỳ lạ không?”

Cậu thấy thế nào? "Tiếu Quang Tiệp hỏi ngược lại."

Tô Địch nói: “Thật ra ngay từ đầu tôi đã nghĩ thi thể của Hoàng Diệu Lâm bị thất lạc ở nhà xác bệnh viện. Nghi phạm đầu tiên chắc chắn là Ngưu Thủy Long. Dù sao thì anh ta cũng là người đã chăm sóc thi thể.” Người đầu tiên khai báo thi thể. Không, anh ta có cơ hội tốt nhất để lẻn ra ngoài, nhưng Ngưu Thủy Long phạm tội một mình, hay anh ta có đồng phạm? Tôi liên lạc với Lâm viện trưởng, tôi cứ cảm thấy ông ta phản ứng hơi kỳ lạ, tôi nghĩ, vụ này có liên quan không? Ông ta là kẻ chủ mưu, ra lệnh cho Ngưu Thủy Long làm việc đó?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.