Lục Hoàn Hoàn trợn mắt lên, lấy lòng cười nói: "Mặc dù tên của anh không dễ nghe, nhưng tên của em so ra còn khó nghe hơn nữa."
Lục Hoàn Hoàn, cái tên dở khóc dở cười, nghe xong là cũng không có cảm thán gì.
Cô không biết bố mẹ vì sao đặt tên cô thế này, có phải con ruột không đây, điện thoại cho cô cũng là hàng tặng kèm.
Lục Quảng Hàn cười tủm tỉm: "Biết thế thì tốt!" Thu hồi nắm tay từ đỉnh đầu Lục Hoàn Hoàn, anh trai nhìn thoáng qua, cau mày hỏi: "Lại chơi game?"
"Thật vất vả mới được nghỉ hè, còn không thể cho em vui vẻ chơi game sao?" Lục Hoàn Hoàn tỏ vẻ cô đi học thật mệt lắm.
Lục Quảng Hàn hỏi: "Có phải Hàn Kinh Mặc trở thành đại ngôn của game võng du này không?"
"Đúng vậy, chơi được nửa tháng rồi, em cảm thấy cũng không tệ lắm." Lục Hoàn Hoàn đưa tay nắm lấy ống tay áo của anh trai mà lắc lắc, nóng lòng hỏi: "Anh hai, Hàn Kinh Mặc sắp tới sẽ có hoạt động gì vậy?"
"Sao không hỏi quản lý của hắn, hỏi anh làm gì?
"Còn không phải Hàn Kinh Mặc là nghệ sĩ trong công ty của anh sao, hỏi anh là đúng rồi." Lục Hoàn Hoàn nói thêm: "Ban đầu khi em thuyết phục anh ký kết với Hàn Kinh Mặc, anh sống chết không chịu. Bây giờ anh thấy chưa, Hàn Kinh Mặc quá nổi tiếng."
"Còn không phải do bố chúng ta muốn nghỉ hưu sớm thì anh đây cũng không tình nguyện tiếp nhận quản lý chuyện công ty đâu á." Lục Quảng Hàn bất mãn nói: "Em cũng biết là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-than-phu-nhan-nha-cau-lai-treo-may/1000144/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.