Gần đây cuộc sống của Diệp Nhân Sênh rất là ung dung vui vẻ.
Ngày ngày cô nằm trên giường trong kháchsạn, chuyện ăn uống đã có Mã Thiến Thiến hầu hạ, đồ ăn vặt với máy tínhkhông hề rời tay, tỉnh dậy liền happy ăn no rồi lại ngủ tiếp, hơn mộttuần nay không hề ra khỏi phòng, chỉ đôi khi tình cờ vân vê lớp thịt mỡrõ ràng trên người mà u buồn nhìn ra ngoài cửa sổ, cái vẻ mặt kia cầnđau buồn bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
Có lẽ do ngày ngày đều đắm mình trong trò chơi vô cùng náo nhiệt, nên cũng chẳng có thời gian để suy nghĩ về chuyện đó.
Diệp Nhân Sênh thở dài tắt trò chơi đi,Đường Dập đang ở bệnh viện không có thể online, nhưng nếu không có LệnhHồ trong Đỉnh Hoa Sơn, thì cũng chẳng thể chơi vui được.
Cô nằm trên giường nhắm mắt lại, khôngngờ mấy ngày nay lại ngủ rất ngon, nhưng bây giờ lại chẳng thể nào chợpmắt được, huống hồ…
Huống hồ bên ngoài mặt trời ngày càng lên cao, căn bản là cô chưa rời giường được bao lâu.
…
Làm quái gì mà có thể suy sụp đến thế chứ!
Ấy, nhưng mà cái cách suy sụp đấy lại đặc biệt một chút… Người ta suy sụp thì không ngủ không nghỉ sa vào tửusắc, còn cô ngược lại ăn ngon ngủ ngon mập thêm mấy ký…
Diệp Nhân Sênh vô cùng đau khổ, quyết định ra bên ngoài… phơi nắng.
Cô ngồi trên chiếc xe lăn thuê từ bệnh viện, lấy cáic chìa khóa giấu trong người, happy tự mình di chuyển đến trước thang máy.
Hành lang tầng bốn vô cùng yên tĩnh, cũng là do Mã Thành Thụ vì để cho cô được nghỉ ngơi mà đặc biệt sắp xếp.Diệp Nhân Sênh nhìn lên thang máy, cứ qua vài giây lại nhảy lên một consố, cuối cùng cũng nghe ting một tiếng, cửa thang máy chậm rãi mở ra.
Diệp Nhân Sênh nhanh chóng lăn bánh xe đi vào, nhưng thang máy không chạy xuống tận đích, mà dừng lại ở tầng ba,một vóc dáng yểu điệu mỹ nử mang theo vẻ đẹp tươi mới đi vào thang máy,mái tóc đen của cô ta uốn xoăn gợn sóng, khuông mặt xinh đẹp lạnh lùng,dĩ nhiên đó chính là Tuyên Tử.
Cô ta nhìn thấy Diệp Nhân Sênh hình nhưngẩn ra, lập tức rất nhanh dời mắt đi chỗ khác, giống như không trôngthấy gì. Diệp Nhân Sênh xấu hổ, cảm thấy dù sao mọi người cũng đều làcộng sự, muốn gật đầu chào hỏi, nhưng Tuyên Tử lại hờ hững với cô, lúcnày lại chủ động bắt chuyện thì không trách khỏi có vẻ như muốn đi lấylòng đại mình tinh. Co suy nghĩ, quyết định cũng giả vờ như không thấygì.
Nhưng rất nhanh thang máy đã chạy xuốngtầng một, Diệp Nhân Sênh đang chờ cửa mở, đột nhiên nghe thấy bên tauvang lên một giọng nói nhỏ nhẹ vô cùng dễ nghe: “Một mình cô có khó khăn không? Để tôi đẩy giúp cô.”
Diệp Nhân Sênh choáng váng , không biếtvì sao thái độ của vị mỹ nữ kia lại đột nhiên thay đổi 180 độ đến thế.Lúc này cửa thang máy mở ra, cô lấy trong túi quần chiếc kính râm đeolên, giúp Diệp Nhân Sênh đi đến đại sảnh, nói nhỏ: “Thật ngại quá, mớiđầu không nhận ra là cô.”
Cô là gương mặt của công chúng, nhưngkhông phải minh tinh như Tuyên Tử, người khác không ấn tượng cũng rấtbình thường, Vừa nghĩ như thế, cô mà không chào hỏi lại thì thật hẹphòi, Diệp Nhân Sênh xấu hổ vò đầu giả ngu: “Ha ha ha ha… cám ơn.”
“Cám ơn làm gì, cô cứu Đường Dập, là tôinên cám ơn cô mới phải.” Tuyên Tử thân thiết nói, Diệp Nhân Sênh khôngkịp phản ứng, rõ là Đường Dập cứu cô, nếu nói là cô cứu Đường Dập, thìcũng chỉ là mấy phút cõng Đường Dập sau lưng đi vài mét mà thôi, cứ cholà cô không đi tìm tòi thì đội cứu nạn cũng sẽ tìm thấy bọn họ. Mấy chữnày được Tuyên Tử hào phóng nói khéo, Diệp Nhân Sênh lại nghe rất chóitai, sau một lúc lâu mới phát giác mùi vị đắc ý trong lời nói của cônàng, chính là tự cho mình là bạn gái.
Tình địch!
Lập tức bóng đèn nhỏ trong đầu Diệp NhânSênh sáng lên, đáng tiếc là ngay tức khắc liền tắt đi, tình địch chỉ làcọng lông, người ta mới là cặp đôi trời sinh, thậm chí đến cơ hội làmbia đỡ đạn cô còn chẳng có…
Vì thế cái bia đỡ đạn này còn chưa kịpthương cảm, đã bị trận ầm mỹ trước cửa thu hút sự chú ý. Tuyên Tử nhẹnhàng “a” một tiếng, nhất thời nét vui mừng lộ rõ trên mặt: “Bọn họ vềrồi, cô có muốn đi đón bọn họ cùng không?”
Có thể làm cho cô nàng vui sướng đến thếthì chắc chắn trong “bọn họ” có Đường Dập, Diệp Nhân Sênh vội vàng xuatay: “Mình cô đi là được rồi, cứ để tôi tự đẩy xe.”
Tuyên Tử mỉm cười với cô, lấy chiếc gương nhỏ trong túi xách ra sửa sang lại đầu tóc với cổ áo, lúc này mới bước nhanh ra cửa.
Diệp Nhân Sênh nhanh chóng chuyển hướngxe lăn trốn vào trong góc, từ xa từ cửa sổ hướng ra ngoài nhìn lại,Đường Dập đang bước xuống từ trên xe, nửa tháng nghỉ ngơi khiến chokhuôn mặt trắng nõn của anh gần như trong suốt, dưới ánh mặt trời phácphẩt ảo giác dễ dàng trôi đi, nhưng anh vẫn mang theo cái khí chất lãnhđạm xa cách của riêng mình, bỗng dưng sinh ra cảm giác chân thật thanhnhã. Tuyên Tử ra nghênh đón, đang còn thân thiết nói gì đó, Mã ThiếnThiến dẩu môi ở một bên, Diệp Nhân Sênh nhìn hồi lâu, đột nhiên cảm thấy có dũng khí bi ai khó hiểu.
Cô có thể ở trước mặt anh, nhưng cô lại chỉ có thể đứng nơi góc này.
Có thứ gì… có thể phân chia ra chênh lệch rõ ràng tàn khốc như vậy?
Tuy nhiên Đường Dập lại đi lướt qua Tuyên Tử, dường như nói gì đó với đạo diễn Hồ, đạo diễn Hồ lại xoay người hỏi người trong đoàn đứng bên cạnh, nhất thời sắc mặt chuyển biến.
Ông ta lập tức lấy điện thoại ra, chửi ầm lên với người ở đầu bên kia, những người khác trong đoàn phim tốp nămtốp ba nhỏ giọng xì xào bàn tán, vẻ mặt nom rất là vui sướng khi ngườikhác gặp họa.
Diệp Nhân Sênh còn chưa hiểu chuyện gìđang xảy ra, liền nghe thấy thang máy vang lên một tiếng ting, TiểuVương chỉ mặc đồ ngủ, hùng hổ từ bên trong lao ra, từ xa đã lớn tiếnggiải thích với đạo diễn Hồ, tuy Diệp Nhân Sênh không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng thấy Tiểu Vương vướng xui thì rất là vui sướng, liền cùng những người đang đứng xem ‘vui sướng khi người khác gặp họa’.
Nhưng hình như đạo diễn Hồ nói gì đó,không hề nghe Tiểu Vương giải thích, sắc mặt Tiểu Vương lập tức trắngbệch, môi giật giật như muốn nói gì đó, nhưng lại không nói nên lời, chỉ chán nản bỏ đi.
Đoàn người đi vào đại sảnh, Diệp NhânSênh vội vàng quay xe lăn vào trong tường, nhưng không ngờ Mã ThiếnThiến nhanh mắt: :Ấy? Tiểu Diệp sao cậu lại tự mình ra đây?”
Âm thanh của cô tuy nhỏ nhưng đủ để những người xung quanh nghe thấy, đạo diễn Hồ nghe thế, lập tức quay sangphía Diệp Nhân Sênh: “Ây za Tiểu Diệp, thật sự là hiểu lầm lớn, cháu xem xem, đều do tên ngốc Tiểu Vương này, gặp chuyện lớn như vậy, còn hạicháu với Đường Dập suýt nữa mất mạng…”
Diệp Nhân Sênh vừa mừng vừa sợ, cô vốnđang tìm cơ hội chứng minh mình trong sạch, không ngờ rằng đạo diễn Hồlại khơi vấn đề trước: “Cái đó… sao chú biết được…”
“May mà có Đường Dập nói chú biết, TiểuCao bên đội tạo mẫu nói cũng nhìn thấy, là chính hắn ta để quên máy quay lại còn đẩy trách nhiệm về phía cháu, ầy, cháu cũng biết tính chú nóngnảy rồi đấy, hôm nay để chú làm chủ, coi như là chú chịu lỗi, ha ha…”
Diệp Nhân Sênh nghĩ đến cái cảnh lúc nãy, ngẩng đầu lên, vừa hay chạm đúng ánh mắt của Đường Dập, nhất thời trong lòng náo loạn: “Cái đó… cám ơn đạo diễn Hồ, cháu xin phép lên phòngtrước.”
Cô nhanh chóng quay xe lăn, cửa thang máy vừa mở, liền như thiêu như đốt chạy vào.
Anh… phát hiện cô đã biết hết tất cả rồi sao?
Trong lòng Diệp Nhân Sênh lộn xộn vôcùng, cô lúc nào cũng tự nhắc mình như vậy không có kết quả tốt, nhưngtrong nháy mắt chạm phải ánh mắt của Đường Dập, lại cảm giác bản thân…thình thịch động tâm.
Quả nhiên không cách nào khống chế được a a a a a.
Cô đỏ mặt, thầm muốn chạy nhanh về phòng đắp chăn giả chết.
Rất nhanh thang máy đã lên đến tầng bốn,Diệp Nhân Sênh trong đầu buồn bực di chuyển xe lăn, có người chắn chắntrước cửa thang máy không chịu nhường đường, cô cảm thấy quái lạ, địnhmở miệng bảo người ta tránh ra, ngẩng đầu lên liền choáng váng, ngườitrước mắt kéo vali hành lí ngơ ngác nhìn cô, chính là Tiểu Vương.
Lập tức sắc mặt Diệp Nhân Sênh không vui vẻ gì, ho hắng mấy tiếng: “Khụ khụ, phiền anh nhường lối.”
Tiểu Vương lui qua một bên, Diệp Nhân Sênh di chuyển xe lăn đi ra, nhưng Tiểu Vương không hề đi vào, cửa thang máy đóng lại.
“Tôi mất việc rồi, chắc là cô vui lắm nhỉ?”
Khẩu khí của Tiểu Vương buồn bực, DiệpNhân Sênh vui sướng khi người khác gặp họa thành thực: “Nếu tôi nói tôirất khó chịu anh có tin không?”
…
Chính xác là giả, Tiểu Vương nghiến răngnghiến lợi: “Đúng là tôi có lỗi với cô, nhưng không ngờ sự việc lạichuyển biến như thế.”
“Với chỉ số thông minh của anh thì đúngthật là khó mà nghĩ đến…” Diệp Nhân Sênh cười lạnh: “Tôi giúp anh cầmmấy thứ đồ vốn là có ý tốt, anh có thể khinh thường người mới, cũng cóthể đem trách nhiểm đổ lên đầu tôi, nhưng anh có bao giờ nghĩ đến lươngtâm của mình?”
“Con người sao có thể không vì mình chứ! Tôi khổ cực lắm mới leo lên đến vị trí này, cô nghĩ nó dễ dàng sao?”
“Nhân phẩm có vấn đề, sớm muộn gì cũng phải biến đi.”
Tiểu Vương bị Diệp Nhân Sênh mắng đến ákhẩu không trả lời được, nhất thời thẹn quá hóa giận, đưa tay nắm lấy xe lăn của Diệp Nhân Sênh: “Chuyện này vốn có thể cứ như vậy mà trôi qua,đều là do mày mở miệng nói với đạo diễn Hồ!”
Hắn ta dùng hết sức, bẻ quặt chiếc xe lăn, Diệp Nhân Sênh nhất thời ngã trên mặt đất.
“Tiểu cô nương, cho cô bài giáo huấn lần này, sau này đừng có giả bộ uy hiếp nữa chứ?”
Diệp Nhân Sênh giãy dụa lật người, TiểuVương vốn định xem cô đau khổ sợ hãi, nhưng không ngờ rằng cô lại xoayngười lại, trong đôi mắt lóe lên tia nhìn châm biếm: “Thì ra hai chữ đồkhốn này, tặng cho anh là thích hợp nhất.”
Tiểu Vương giận dữ, đưa tay ra muốn tátcô một cái,nhưng Diệp Nhân Sênh đã giơ tay ngăn cản, trở tay nắm lấy tay phải hắn ta, tức khắc Tiểu Vương quỳ trên mặt đất kêu thảm thảm thiếtnhư heo bị giết, Diệp Nhân Sênh giơ chân trái đá một cú, đá cho hắn quỳrạp trên mặt đất, nhân thể ép chặt cánh tay trái hắn ta, Tiểu Vươngkhông thể động đậy, ngón tay hình như cũng bị Diệp Nhân Sênh vặn gãyrồi, cô cười giảo hoạt với hắn ta, khuỷu tay không chút lưu tình đánhxuống Tiểu Vương.
“Ngại quá đi, nghĩ là chị đây dễ bị xemthường sao?” Cô hung hăng nói: “Ngón út của chị đây mà ấn xuống thìngươi có mà chết bầm, thành thật với chị rồi cút đi.”
Tiểu Vương bị khuỷu tay ai đó nện xuốngkhiến cho trước mắt biến thành màu đen, vốn ngỡ Diệp Nhân Sênh bìnhthường lịch sự văn nhã với người ta, vị trí trợ lý đạo diễn hành độngthật ra cũng giống hắn dựa vào quan hệ mới có thể đảm nhiệm, nào biếtđược cô ta thật sự hung hãn khủng bố như thế.
Cửa thang máy lại mở ra, tiếng cười củaQuách Khả Kiêu vang lên, có mấy người đi ra từ thang máy, trông thấycảnh tượng trước mắt đột nhiên ngẩn cả người, sau vài giây, Mã ThiếnThiến hét lên một tiếng quái dị, nhảy tới đánh một cú, Diệp Nhân Sênh sợ hãi nhanh chóng cút qua một bên, vì thế Tiểu Vương đáng thương liền bịMã Thiến Thiến đè một cái.
Quách Khả Kiêu, Đường Dập và Tuyên Tử đều trợn mắt há mồm, Diệp Nhân Sênh cười khô: “Tư thế hổ đói vồ cừu con này thật là chuẩn…”
“Đừng nói nữa, Tiểu Diệp cô có bị thươngkhông?” Tuyên Tử vội vàng chạy tới, chen lên trước Đường Dập đỡ cô dậy,Quách Khả Kiêu nhíu mày, nhìn chằm chằm Đường Dập không nói gì.
“Nếu không có việc gì, thì tôi về trướcđây.” Đường Dập trầm giọng nói, liếc nhìn Diệp Nhân Sênh một cái rồi lấy chìa khóa ra xoay người đi về phòng, Mã Thiến Thiến cũng phụ đỡ DiệpNhân Sênh nhanh chóng chuồn mất, để lại Tiểu Vương tiếp tục nằm đơ trênđất.
“Cô đã biết cô ấy chính là Sênh Sênh Ly Nhân…” Quách Khả Kiêu nói nhỏ: “Tại sao không trực tiếp để đạo diễn Hồ đuổi việc cô ấy?”
“Như thế rất không thú vị, tôi sẽ để chochính cô ta biết khó mà rút lui.” Tuyên Tử mìm cười: “Anh không biết…phụ nữ có rất nhiều mặt sao?”
Trong lòng Quách Khả Kiêu chìm xuống,Tuyên Tử thông minh như vậy, hiển nhiên sẽ không ở trước mặt Đường Dậpmà đối địch với Diệp Nhân Sênh, nhưng một Lăng Tử Huyên trong trò chơikia biểu hiện xúc động lỗ mãng như thế, có phải cũng chỉ là một trongnhững bộ mặt của Tuyên Tử?
Chẳng qua anh chỉ muốn Diệp Nhân Sênh không gây trở ngại cho tiền đồ của Đường Dập mà thôi, nhưng rõ ràng Tuyên Tử không chỉ thỏa mãn với việcnày.
Rốt cuộc cô nàng đang tính toán cái gì?
Quách Khả Kiêu nhìn bóng lưng Tuyên Tử rời đi, thở dài đánh sượt rồi quay về phòng.
Vì thế… Vương mỗ bị mọi người quên lãng vẫn còn nằm đơ trên mặt đất…
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]