Sân bay thành phố A, mẹ Diệp với ba Diệpvô cùng nhiệt tình tiễn đưa Diệp Nhân Sênh, còn mấy người Mã Thành Thụđứng bên cạnh trên mặt đã xuất hiện mấy vạch đen.
Diệp Nhân Sênh nhìn vào mấy chiếc túixách chồng chất trên mặt đất như núi, hận không thể đâm vào hai mắtmình, tối qua rõ ràng đã nói là không cần phải mang theo nhiều đến thế,ai ngờ nửa đêm mẹ Diệp lén vào chuẩn bị thêm, còn phái ba Diệp đưa đếnsân bay.
“Trong vali có bấm móng tay và đồ may vá, con hay vứt bừa bãi như thế, tìm không thấy lại mua thêm, thật là phítiền!” Mẹ Diệp tự khoe cái mình tưởng là mới lạ, dường như đem tất cảmấy túi xách lần lượt từng thứ một ra nói qua: “Bên này có giấy vệ sinh, trong túi quần có đồ trang điểm, à này, đây là canh đậu xanh mẹ làm cho con…”
“Mẹ ——” Rốt cuộc Diệp Nhân Sênh cũng không chịu nổi: “Trên máy bay không cho đem theo đồ lỏng…”
“Ồ, vậy thì cứ thế đi.” Mẹ Diệp hậm hựccầm lấy bình canh đậu xanh kia, Diệp Nhân Sênh lại cảm thấy không đànhlòng, dù sao đó cũng là tình cảm mà bà dành cho cô, liền nhận lấy ngửacồ ừng ực uống hết, khiến đám người Mã Thành Thụ xem mà than thở.
“Ai ôi, con xem con này, không phải giống con gái sao?” Mẹ Diệp cười híp mắt lấy khăn tay ra lau đi mấy bả đậuxanh dính bên khóe miệng Diệp Nhân Sênh, sau đó cảm thấy nên nói gì đóvới Mã Thành Thụ, câu đến bên miệng, lại quên mất tên người ta là gì:“Hướng… hướng dẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-than-manh-dong/2276783/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.