Diệp Nhân Sênh về nhà không hề nói cho ai biết. Bởi vì gần đây tâm tình buồn bực nên cô không ngủ đủ giấc, lúc nãy bỗng nhiên cả người được thả lỏng nên ở trên máy bay ngủ đến nước miếng giàn dụa, do đó lúc xuống máy bay tinh thần hoạt bát lên nhiều. Trên đường ngồi xe từ sân bay về nhà, cô gọi điện cho Lộ Mỹ Hà, hài lòng khi nghe thấy người bên kia hét to như bị thần kinh, "Đại Sênh nhà cậu còn biết quay về sao?" Lộ Mỹ Hà hưng phấn, "Tớ đi ngay bây giờ ra đón cậu đây!"
"Không cần đâu, buổi chiều nhớ đến nhà chị, đến tối chúng ta ra ngoài high." Lộ Mỹ Hà lại nổi cơn điên hét lên mấy tiếng quái dị "Như vậy đi." rồi cúp điện thoại.
Diệp Nhân Sênh tự đi vào khu nhà, rút chìa khóa ra mở cửa. Mẹ Diệp ba Diệp còn đang ăn cháo, đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn thấy Diệp Nhân Sênh phong trần mệt mỏi, cả hai giơ đũa ra, không kịp phản ứng.
"Ba, mẹ, con về rồi đây!" Diệp Nhân Sênh cao hứng cởi giày.
"Nha đầu thối tha, về nhà sao không báo trước một tiếng!" Mẹ Diệp buông bát, ừm, thay vì nói buông, có lẽ nên nói là hất bát đi còn thích hợp hơn.
"Sênh Sênh sao lại đột nhiên quay về thế?" Ba Diệp nhanh chóng đón mấy túi hành lý, mẹ Diệp ở sau vô cùng nhung nhớ, tuy không nói gì nhưng trên mặt rất vui sướng. Diệp Nhân Sênh sớm đã thành thói quen, cầm lấy bình nước ngửa cổ tu ừng ực rồi kêu gào muốn ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-than-luu-manh/2126074/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.