Vào ngày đám bạn rời khỏi thành phố, thân là chủ nhà, Khúc Hoàn Hoàn lại hẹn họ đi tụ tập thêm một lần nữa. Nhớ bài học lần trước, lần này cô nhất quyết không cho phép Trương Mặc Thâm đi cùng, thậm chí còn không để anh đưa mình đi, thay vào đó, cô tự đón xe đến chỗ hẹn. Cũng may mà ngày tiếp theo của đại hội tác giả là ngày trong tuần, chứ không thì cô cũng không biết phải tìm lý do gì để từ chối Trương Mặc Thâm nữa. Vì vậy Trương Mặc Thâm cứ trách cô suốt, khi đi làm cũng không quên nhắn tin giục cô chụp thật nhiều ảnh để thỏa mãn lòng hiếu kỳ của anh. Khúc Hoàn Hoàn cũng làm theo ý anh mà livestream cho anh xem lúc cô và mọi người ăn cơm, lúc bọn họ thảo luận về tiểu thuyết, hay lúc thi viết với nhau, thậm chí cả lúc cô bị tốc độ tay của đám bạn FA lâu năm chèn ép và cuối cùng là lúc tiễn họ lên máy bay nữa. Bất chấp sự phản đối kịch liệt của đám bạn, Khúc Hoàn Hoàn vẫn nhanh tay cướp được hóa đơn trước mặt mọi người, tới khi thanh toán, mặc dù tài sản của mình không ít, nhưng khi thấy con số cuối cùng kia, cô vẫn không kìm lòng được mà thấy đau xót. Xem ra vì nể mặt Khúc Hoàn Hoàn nên đám bạn ngại ngùng và dè dặt hơn nhiều, so với ngày hôm qua thì như hai người khác hẳn nhau vậy, nghĩ đến giá cả ở mấy nhà hàng hôm qua, rồi lại nghĩ tới ví tiền của Trương Mặc Thâm, khi nhớ đến việc bạn trai cố gắng giữ bình tĩnh trước mặt mình là Khúc Hoàn Hoàn lại đau lòng không chịu nổi. Việc này… đúng làm khó Trương Mặc Thâm mà! Khúc Hoàn Hoàn lấy máy tính ra ấn lạch cạch một hồi, lại càng cảm thấy tức ngực khó thở hơn. Với tư cách là người kiếm được nhiều tiền hơn trong hai người, thế mà cô còn làm liên lụy tới Trương Mặc Thâm, thật sự không ra dáng một cô bạn gái gì cả. Còn Trương Mặc Thâm thì ngược lại, chưa nói đến chuyện bình thường anh ôm đồm hết việc nhà, thậm chí còn chịu trách nhiệm nấu cơm, phụ trách làm tài xế, có gì khó khăn anh đều giải quyết giúp cô, ngày nào cũng tốn công tốn sức lo cho cô, so sánh với một anh bạn trai ưu tú như thế, nhìn lại mình thì ngoài nhiều tiền ra không còn gì khác, lại không giúp đỡ được Trương Mặc Thâm, bỗng nhiên Khúc Hoàn Hoàn cảm thấy rất xấu hổ. Bây giờ Khúc Hoàn Hoàn cũng không tăng số lượng chữ nữa, chỉ đều đặn đăng mười nghìn chữ mỗi ngày. Vào ban ngày, sau khi cô tra tìm hết tư liệu, chỉnh sửa lại dàn ý, gõ xong chương mới thì vẫn còn rất nhiều thời gian rảnh rỗi. Lúc đó, cô chỉ đợi đến tối, khi Trương Mặc Thâm về là sẽ thành thế giới của hai người. So với Trương Mặc Thâm ngày nào cũng đi sớm về muộn, Khúc Hoàn Hoàn lại có không ít thời gian nhàn rỗi. Trương Mặc Thâm vất vả như vậy, có lẽ cô nên làm thêm gì đó để chia sẻ với Trương Mặc Thâm chứ nhỉ? Khúc Hoàn Hoàn không ngừng suy nghĩ, sau đó cô nhìn lại tờ hóa đơn nhỏ trong tay rồi hạ quyết tâm. Đám bạn xuống máy bay rồi mới khởi động lại điện thoại, vừa bật mạng lên đã thấy ngay tin nhắn mới trong nhóm, vào xem thì hóa ra là tin nhắn của anh Loan. [Loan Cung Ẩm Vũ]: Em định làm cơm cho bạn trai, mọi người có kinh nghiệm gì không? *Xấu hổ* Tốt nhất là món nào mà người mới học đã làm được luôn ấy. [Mạnh Mẽ Hướng Về Phía Mặt Trời]: … [Mét Chín]: Anh Loan… [Sợ Bóng Sợ Gió]: Tôi thật sự muốn tag admin vào cấm anh Loan… [Một Kiếm Bình Định Cửu Châu]: Nhưng nói thì nói vậy… [Màn Thầu Sinh Tiên]: Chứ chẳng ai làm được đâu… Trước kia, trong mắt họ, hành vi đáng ghét nhất là khoe khoang tình cảm, bây giờ biết thật ra anh Loan là một cô gái dễ thương như thế, bọn họ lại cảm thấy chuyện khoe khoang tình cảm này trở nên đáng yêu hơn hẳn. Đám bạn chán nản hồi lâu, sau đó mới nghĩ kế cho cô. [Sợ Bóng Sợ Gió]: Anh Loan! Em lên Baidu mà tìm! Tìm công thức của mấy món cho người mới học ấy, đơn giản mà! [Loan Cung Ẩm Vũ]: Em cũng thử rồi, nhưng hình như vẫn hơi khó _(:зゝ∠)_ Khúc Hoàn Hoàn tìm ảnh trong album trên điện thoại rồi gửi cho mọi người một tấm hình. Trên hình là một chiếc nồi bình thường, bên trong có ít rau xào đã bị cháy đen thui, trong đống đen xì đó loáng thoáng thấy chỗ đỏ chỗ vàng, không rõ hình dạng ban đầu, vậy nên khi nhìn qua trông rất đáng sợ, khiến người ta không có cảm giác muốn ăn. Tất cả mọi người trong nhóm im lặng một lúc, sau đó Mạnh Mẽ Hướng Về Phía Mặt Trời mới run rẩy lên tiếng: “Anh Loan, em làm cái gì đây?” [Loan Cung Ẩm Vũ]: Cà chua xào trứng đó… [Mạnh Mẽ Hướng Về Phía Mặt Trời]: … [Mét Chín]: Dọa anh sợ tới mức phải vội vàng gặm một chiếc màn thầu Sinh Tiên cho đỡ sợ. [Sợ Bóng Sợ Gió]: Đúng vậy, anh Loan này, anh nói thật nhé, màn thầu Sinh Tiên trông còn bình thường hơn cà chua xào trứng của em ấy. [Màn Thầu Sinh Tiên]: ??? Khúc Hoàn Hoàn cảm thấy hơi tủi thân, cô mở lại ảnh chụp màn hình công thức nấu ăn, các bước trong đó rất đơn giản, nhìn món ăn được nấu ra cũng ngon không kém, nhưng thứ mà cô nấu và món trong hình lại cách nhau cả cây số, không giống chút nào cả. [Mạnh Mẽ Hướng Về Phía Mặt Trời]: Anh Loan à, nói thật nhé, em sống nhiều năm như vậy mà không bị đầu độc chết bởi mấy món ăn hắc ám của mình thì thật sự là quá may mắn. Khúc Hoàn Hoàn càng cảm thấy tủi thân hơn, cô sống từng đấy năm nhưng lại chưa bao giờ vào bếp cả.
Trước khi vào đại học, ở nhà có bố mẹ nấu cơm, trong trường học có căn tin, cô không cần phải động tay vào việc gì cả. Sau khi lên đại học, một ngày ba bữa nếu không phải gọi đồ ăn bên ngoài thì cũng là đến căn tin, gần như lúc nào cô cũng ở trong phòng, không chịu ra ngoài, đôi khi bạn cùng phòng ra ngoài sẽ mang cơm về cho cô. Sau khi tốt nghiệp, Khúc Hoàn Hoàn cũng ở lại thành phố này luôn, tiểu khu này có vị trí rất tốt, xung quanh không thiếu quán ăn nên hoàn toàn giải quyết được vấn đề ba bữa cơm hàng ngày của cô, nếu không vẫn còn mì tôm mà, gần đến Tết mà không có hàng quán nào mở nữa thì cô sẽ thu dọn đồ đạc về quê ăn Tết. Khúc Hoàn Hoàn lớn đến chừng này nhưng chỉ mới biết đun nước nấu mì tôm thôi, những việc khác cô chưa làm bao giờ, cô dọn đến tiểu khu này lâu vậy rồi mà tới cả dụng cụ làm bếp cũng không có đủ nữa kìa. [Mạnh Mẽ Hướng Về Phía Mặt Trời]: Anh Loan?! Chẳng lẽ em ăn mì tôm không thêm trứng sao?! [Mét Chín]: Mặc dù anh rất muốn chửi bậy, nhưng Mạnh Mẽ Hướng Về Phía Mặt Trời nói có lý, anh Loan, sao em không làm trứng tráng ấy? Khúc Hoàn Hoàn tủi thân trả lời: “Làm trứng tráng thì phải đi rửa chảo… Phiền phức lắm…” Đám bạn: … Đám bạn đồng loạt che mặt: “Thôi em đừng đấu tranh nữa, anh Loan à, để bạn trai em làm đi, chắc chắn là anh ấy cũng sẵn lòng nấu cơm cho em mà, trước kia em toàn nói thế còn gì? Nấu nướng là sở thích của anh ấy, mà món anh ấy nấu cũng ngon nữa, vậy nên em không cần phải hành hạ dạ dày của mình đâu.” Khúc Hoàn Hoàn đang định thanh minh, nhưng khi cô cúi đầu nhìn ảnh chụp trong điện thoại di động thì lập tức không nói nên lời, đành phải ấm ức đồng ý với ý kiến của đám bạn, nằm lì đấy chờ Trương Mặc Thâm về nấu cơm cho mình. Nhưng vào một vào buổi chiều nọ, khi hoàng hôn buông xuống, Khúc Hoàn Hoàn vẫn không thấy Trương Mặc Thâm trở về, cô chỉ nhận được một cuộc điện thoại của anh. “Tổng giám đốc Hoắc đã ra nước ngoài, công ty cũng có việc quan trọng cần làm nên tối nay anh muốn ở lại tăng ca, không biết bao giờ mới về.” Trương Mặc Thâm dặn dò: “Anh không về nấu cơm cho em được nên em phải tự chăm sóc bản thân thật tốt, đừng để bị đói, cũng không được phép ăn mì tôm, cúp điện thoại xong thì phải đặt đồ ăn luôn đấy.” Khúc Hoàn Hoàn ngoan ngoãn trả lời: “Vâng ạ.” “Cơm nước xong xuôi thì nhớ tập thể dục đó, phải chụp ảnh xác nhận cho anh nữa.” “Vâng.” “Không được phép thức đêm đâu đó.” “Vâng.” “Vì không biết khi nào tổng giám đốc Hoắc mới về nên có thể anh sẽ bận rất lâu, trong khoảng thời gian này chắc anh không thể quan tâm đến em nhiều được, anh nhớ đồ ăn trong nhà cũng không còn nhiều, em phải đi siêu thị mua thêm đấy, lần này cho phép em ăn đồ ăn vặt, không được để đến lúc đói mới phát hiện trong nhà không còn đồ ăn.” “… Vâng.” Khúc Hoàn Hoàn biết, anh đang nhắc đến lần đầu hai người gặp nhau, lúc đấy cô đang đói không chịu nổi, thế mà trong nhà lại không còn đồ ăn khiến cô bị mất mặt trước Trương Mặc Thâm, cô thầm nghĩ, sao bây giờ anh vẫn còn nhớ rõ lịch sử đen tối của mình vậy nhỉ? Khúc Hoàn Hoàn cảm thấy trái tim thật mệt mỏi. Trương Mặc Thâm không yên tâm nên lại căn dặn thêm rất nhiều lần, sau đó mới cúp điện thoại rồi vùi đầu tăng ca. Hiếm có buổi tối không có Trương Mặc Thâm bên cạnh, thật ra Khúc Hoàn Hoàn lại cảm thấy không quen lắm, nhưng cô cũng không giận dỗi gì mà ngoan ngoãn đi đặt đồ ăn, sau đó còn tập thể dục đúng giờ rồi gửi tin nhắn xác nhận cho Trương Mặc Thâm xem, chỉ có điều, cô đợi một lúc lâu vẫn không thấy Trương Mặc Thâm nhắn lại, có thể do anh quá bận rộn. Khúc Hoàn Hoàn buồn bực xem TV một lúc, mãi đến khi thấy buồn ngủ cô mới nhìn đồng hồ, chín giờ rưỡi, vẫn còn khá sớm so với giờ đi ngủ bình thường của cô. Không có Trương Mặc Thâm ở đây, thực sự là quá nhàm chán. Khó có hôm Khúc Hoàn Hoàn đi ngủ sớm, sáng hôm sau lại dậy vô cùng sớm, việc đầu tiên sau khi mở mắt là vén chăn xuống giường, cũng không thèm nghĩ tới chuyện đánh răng rửa mặt, cô vội tìm chìa khóa cửa phòng đối diện rồi mặc nguyên đồ ngủ lạch bạch chạy sang. Cô mở cửa ra xem nhưng trong phòng lạnh tanh, cho thấy chủ nhà đã một đêm không về. Khúc Hoàn Hoàn cô đơn về nhà, lấy điện thoại ra kiểm tra thì thấy trên WeChat có tin nhắn mới, là của Trương Mặc Thâm báo rằng đêm nay anh không về, thời gian gửi là sáng sớm. Có lẽ anh sợ quấy rầy giấc ngủ của cô nên mới không gọi điện thoại báo. Khúc Hoàn Hoàn trả lời anh, không yên lòng suốt cả buổi sáng, đến giữa trưa Trương Mặc Thâm mới nhắn tin trả lời lại, nhưng vì vẫn đang bận nên anh cũng chỉ vội vàng nhắn một câu rồi tiếp tục biến mất. [Loan Cung Ẩm Vũ]: Ngày đầu tiên không có bạn trai ở bên, nhớ anh ấy. [Mạnh Mẽ Hướng Về Phía Mặt Trời]: Biết rồi, tiếp đi. [Loan Cung Ẩm Vũ]: Bạn trai của em bận rộn như thế, mọi người nghĩ nếu em đi tìm anh ấy thì có phải là quấy rầy anh ấy không? [Mét Chín]: Nếu anh có một cô bạn gái đáng yêu đến thăm thì anh chắc chắn sẽ rất hạnh phúc! [Màn Thầu Sinh Tiên]: Đúng đúng, anh Loan, không chừng bạn trai của em bận đến mức ngay cả cơm cũng không kịp ăn đấy, đã đến lúc em thể hiện vai trò của một người bạn gái rồi!
Hai mắt Khúc Hoàn Hoàn sáng rực lên, vội vàng gõ chữ: “Có lý, bây giờ em sẽ đi nấu cơm rồi mang qua cho anh ấy.” [Màn Thầu Sinh Tiên]: ??!! Chờ một chút, anh Loan ơi! Ý anh không phải vậy! Ý anh là em đi mua rồi mang đến ấy! Không phải bảo em nấu đâu! Nhưng Khúc Hoàn Hoàn đã vừa hát vừa đi mở tủ lạnh rồi, cô không nhìn thấy tin nhắn tiếp theo của anh ta. Màn Thầu Sinh Tiên lại nhắn thêm mấy câu nữa ngăn cản cô, dường như anh ta đã bộc phát hết toàn bộ tốc độ tay do độc thân nhiều năm của mình, nhưng Khúc Hoàn Hoàn lại không đọc được, chỉ mải tìm công thức nấu ăn rồi tiện dùng luôn những nguyên liệu nấu ăn có sẵn trong tủ lạnh của Trương Mặc Thâm để nấu cơm. Cô hết sức hài lòng ngắm nghía thành phẩm cuối cùng của mình rồi đi tìm hộp cơm để cho vào, ngoài Trương Mặc Thâm ra, còn có thư ký Dương cũng phải tăng ca, dĩ nhiên là cô không thể bỏ quên cô ấy được. Sau khi chuẩn bị xong tất cả, Khúc Hoàn Hoàn mới cầm hộp cơm đi ra ngoài, vẫy một chiếc xe trước cổng tiểu khu rồi đi thẳng đến tòa nhà của tập đoàn Hoắc thị. Lúc Trương Mặc Thâm nhận điện thoại của lễ tân, anh còn không dám tin, mãi đến khi nhìn thấy Khúc Hoàn Hoàn thật sự xuất hiện trước mặt mình, lại còn mang theo cơm trưa do chính tay cô làm thì anh ngạc nhiên đến mức không nói nên lời. “Sao em lại đến đây?” Anh luống cuống nhận túi đựng hộp cơm, cẩn thận từng li từng tí nâng trên tay như châu báu rồi mới xin lỗi: “Anh xin lỗi, đợt này bận quá nên không thể quan tâm em được.” Khúc Hoàn Hoàn nhận ra bộ quần áo trên người Trương Mặc Thâm đã mặc từ hôm qua đến giờ, khuôn mặt anh đầy vẻ mệt mỏi, có vẻ anh cũng không được nghỉ ngơi tử tế. Hôm nay cô đến chủ yếu là để đưa cơm cho Trương Mặc Thâm, sau khi nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của bạn trai, cô cũng đạt được mục đích nên có cảm giác cực kỳ thành công. “Em đoán chắc anh cũng không có thời gian ăn cơm nên em học nấu mấy món cho anh, hộp to hơn là của anh, còn hộp nhỏ là của thư ký Dương, anh nhớ phải ăn cơm đấy.” Khúc Hoàn Hoàn không nán lại lâu, sau khi giao hộp cơm cho anh thì đi về luôn: “Vậy em không quấy rầy anh nữa, chắc anh còn phải ở lại công ty thêm vài ngày nhỉ?” Trương Mặc Thâm áy náy gật đầu. Khúc Hoàn Hoàn cười híp mắt: “Để tối nay em mang quần áo sạch đến cho anh thay nhé, em đi trước đây.” “Được, nhớ đi đường cẩn thận.” Mãi đến khi nhìn thấy cô lên xe, Trương Mặc Thâm mới cười khúc khích cầm hai hộp cơm quay về văn phòng. Vừa nhìn thấy bóng anh, Dương Xảo Mạn đã trêu: “Bạn gái đến thăm khiến anh vui hẳn lên nhỉ? Để tôi xem nào, còn mang cả cơm trưa hả?” Trương Mặc Thâm vui mừng hớn hở gật đầu rồi đưa cho cô ấy hộp cơm nhỏ. Dương Xảo Mạn ngạc nhiên: “Tôi cũng có phần sao?” “Ừ, cô ấy làm cho cả cô nữa.” “Ôi, bạn gái của anh đúng là một người chu đáo, cô ấy đáng yêu y như khuôn mặt của mình vậy.” Dương Xảo Mạn sung sướng thốt lên: “Tôi còn đang định đặt đồ ăn đấy, giờ lại có cơm ăn rồi.” Trương Mặc Thâm chỉ cười ngây ngô, có hộp cơm này trước mặt khiến anh không còn lòng dạ nào mà tiếp tục làm việc nữa, anh nhìn đồng hồ, cũng đến giờ nghỉ trưa rồi nên dứt khoát gạt đống văn kiện sang một bên, sau đó trịnh trong đặt hộp cơm vào giữa, anh hít một hơi thật sâu, chậm rãi nhấc nắp hộp cơm lên… … Khúc Hoàn Hoàn lên xe, cô lấy điện thoại ra, vừa đăng nhập vào phần mềm chat đã thấy trong nhóm nhảy ra bao nhiêu tin nhắn, đám bạn đang đứng xếp hàng thắp nến. Cô tò mò nhắn: “Sao vậy?” [Mạnh Mẽ Hướng Về Phía Mặt Trời]: Anh Loan!!! [Mét Chín]: Cuối cùng em cũng xuất hiện rồi!!! [Màn Thầu Sinh Tiên]: Đừng nói là em thật sự làm cơm mang đến cho bạn trai đấy nhé?!! [Loan Cung Ẩm Vũ]: Đúng vậy, anh ấy còn rất vui nữa chứ *xấu hổ*. Đám bạn: … Bọn họ lại đứng xếp hàng thắp nến. … Trương Mặc Thâm nhìn hộp cơm rồi im lặng mất một lúc lâu, sau đó đóng nắp lại. Anh lặng yên đứng dậy đi đến bên cạnh Dương Xảo Mạn, ngay trước khi cô ấy kịp phản ứng, anh đưa tay giật hộp cơm nhỏ rồi bình tĩnh lên tiếng: “Tốt nhất là cô nên gọi đồ ăn đi.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]