Chương trước
Chương sau
Hầu như Trương Mặc Thâm chẳng bao giờ gọi được Khúc Hoàn Hoàn dậy chạy bộ cùng nên anh toàn phải đi một mình. Trong tiểu khu có rất nhiều người dậy sớm để tập thể dục buổi sáng, mọi người thường xuyên chạm mặt nhau, Trương Mặc Thâm cũng quen biết không ít người. Khi nói chuyện phiếm với họ, anh không kìm lòng được mà khoe mình có bạn gái, cô ấy rất tuyệt vời và tài giỏi, cũng là hàng xóm của anh, chỉ có điều cô ấy không thích ra ngoài lắm thôi.
Trừ mấy cô bác thân thiết với Trương Mặc Thâm ra thì hầu như chẳng ai biết Khúc Hoàn Hoàn đã sống trong tiểu khu từ rất lâu rồi.
Nhưng tất cả chỉ là lời đồn, bên cạnh Trương Mặc Thâm chưa từng xuất hiện một cô bạn gái nào cả, ai cũng cảm thấy nghi ngờ, nhưng nhớ ra bạn gái của anh không thích ra ngoài nên cũng không để ý nữa. Vậy mà vẫn có người để tâm quan sát anh rất lâu, phát hiện ra đúng là chưa từng có ai xuất hiện bên cạnh anh, người đó bèn kết luận, cô bạn gái chưa từng thấy mặt kia chỉ là một nhân vật Trương Mặc Thâm bịa ra mà thôi.
Có một người đàn ông xuất chúng như vậy xuất hiện trước mắt, có ai mà không động lòng cơ chứ? Trương Mặc Thâm trẻ tuổi, đẹp trai, hơn nữa lại còn phong độ đầy mình, toàn đi lại bằng xe xịn, công việc có vẻ ổn định, nhìn thế nào cũng thấy đây là một sự lựa chọn xuất sắc.
Qua khoảng thời gian tập thể dục hàng ngày với nhau, ai đó đã động lòng.
Thậm chí cô ta còn chắc chắn rằng cô bạn gái Khúc Hoàn Hoàn kia không tồn tại, cho nên khi Khúc Hoàn Hoàn thật sự xuất hiện trước mặt mình, cô gái kia mới sợ hãi.
Cô ta nhìn Khúc Hoàn Hoàn từ trên xuống dưới, sau đó lại quan sát Trương Mặc Thâm, nhìn kiểu gì cô ta cũng không ngờ bạn gái của Trương Mặc Thâm lại là một người bình thường thế này.
Thật ra Khúc Hoàn Hoàn không hề xấu, tuy cô không hay ăn diện nhưng nhìn chung vẫn rất ổn, hơn nữa gần đây cô còn làm việc và nghỉ ngơi có quy luật, ngày nào cũng ăn ngon ngủ kỹ nên da dẻ đã được cải thiện rất nhiều, tuy không đến mức cực kỳ đẹp nhưng cũng coi như xinh xắn đáng yêu, có da có thịt, đôi mắt long lanh tròn xoe, chính là một em gái dễ thương.
Nhưng để so sánh với cô gái xinh đẹp quyến rũ kia thì Khúc Hoàn Hoàn chẳng khác gì em gái nhà bên.
Cô gái kia thật sự không tin vào mắt mình, càng không biết nên nói gì thêm, đành trơ mắt nhìn hai người kia chuẩn bị vận động, sau đó cô ta mới bắt đầu chạy tiếp. Bởi vì Trương Mặc Thâm phải dắt theo Khúc Hoàn Hoàn, mà Trương Mặc Thâm lại từng kể rằng thể lực của cô bạn gái đột ngột xuất hiện này rất kém, mới chỉ chạy vài ba bước thôi đã thở hồng hộc, chạy thêm một đoạn nữa thì cô mệt đến nỗi cong hết cả người, khuôn mặt tỏ vẻ cuộc sống không còn gì ý nghĩa mà vẫn bị kéo chạy tiếp.
Không biết cô gái kia suy nghĩ gì mà vẫn đăm chiêu chạy theo sau họ. Cô ta cố tình chạy chậm lại, lẽo đẽo bên cạnh Khúc Hoàn Hoàn, quan sát tình trạng thảm hại của cô.
Khúc Hoàn Hoàn rất tức giận!
Vừa mới khẳng định chủ quyền trước mặt tình địch xong mà dáng vẻ thảm hại của cô lại bị nhìn thấy hết mất rồi. Khúc Hoàn Hoàn cố gắng nháy mắt với Trương Mặc Thâm, muốn anh dừng lại để cô nghỉ một lát, nhưng Trương Mặc Thâm không hiểu, còn tỏ ra khích lệ, cổ vũ cô: “Cố kiên trì thêm một lúc nữa, sắp chạy xong rồi.”
Khúc Hoàn Hoàn lại liếc sang cô gái bên cạnh, bật khóc trong lòng.
Tình địch đang cố ra oai với bạn gái anh đó! Ra oai đó! Chẳng lẽ anh không thấy ư?!
Có một anh bạn trai phản ứng chậm chạp như vậy, Khúc Hoàn Hoàn cảm thấy quá mệt mỏi.
Cô bị Trương Mặc Thâm lôi đi, cô gái kia chạy theo quan sát, hai người lôi lôi kéo kéo mãi, cuối cùng cũng chạy xong. Sau khi chạy hết một vòng, Khúc Hoàn Hoàn mệt mỏi ngồi bất động trên ghế dài, chỉ còn lồng ngực vẫn đang phập phồng hít thở để hồi phục hô hấp. Cô chưa ngồi được bao lâu đã nghe thấy cô gái đó nói chuyện với Trương Mặc Thâm ở bên cạnh.
“Bình thường anh đâu có chạy ít như vậy, giờ vẫn còn sớm, anh có muốn chạy tiếp không?” Nói xong, cô ta liếc nhìn chiếc đồng hồ thể thao trên cổ tay: “Còn chưa bằng một phần ba cường độ vận động bình thường của tôi.”
Trương Mặc Thâm suy nghĩ, anh vừa định đồng ý, lại lưỡng lự nhìn Khúc Hoàn Hoàn: “Nhưng mà…”
Cô gái kia cười nói: “Tôi biết anh lo cho bạn gái, nhưng bạn gái anh lớn thế này rồi, ngồi đây nghỉ một lúc là được, đâu cần anh phải chăm sóc.”
Trương Mặc Thâm nghĩ ngợi hồi lâu, cũng thấy hợp lý, lập tức dặn dò Khúc Hoàn Hoàn: “Anh đi chạy thêm một lát, em nghỉ ngơi ở đây nhé, đợi anh chạy xong rồi chúng ta cùng về.”
Khúc Hoàn Hoàn uể oải gật đầu.
Trương Mặc Thâm yên tâm xoay người tiếp tục chạy, con cá muối nằm trên ghế dài run rẩy vươn tay ra nắm lấy tay anh, rưng rưng nước mắt nói: “Em cũng muốn…”
“Em cũng muốn gì cơ?” Trương Mặc Thâm không hiểu.
Khúc Hoàn Hoàn kéo tay anh, đáng thương nhấc người dậy, nói: “Em cũng muốn chạy.” Cô gái thích bạn trai của Khúc Hoàn Hoàn vẫn đang đứng bên cạnh, bây giờ cô ta lại còn định kéo anh vào thế giới của hai người, dù thế nào cô cũng không thể dâng bạn trai mình cho kẻ khác được, nhất quyết không được gục ngã ở nơi này.

Khúc Hoàn Hoàn trừng mắt nhìn cô gái kia, thể hiện sự kiên định của bản thân.
Cô gái kia: “…”
Trương Mặc Thâm vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, anh không ngờ cô gái siêng năng tập thể dục này lại là bạn gái mình, tuy nhiên, xem xét thể chất của Khúc Hoàn Hoàn, anh lại lo lắng hỏi: “Em có thể chịu được không? Nếu không được thì đừng nên miễn cưỡng.”
“Không sao đâu, dẫn em theo đi.”
Vì vậy hai người lại kéo nhau chạy quanh công viên.
Khúc Hoàn Hoàn phát hiện ra cô đánh giá bản thân mình quá cao, mới chạy được nửa vòng mà cô đã hoàn toàn kiệt sức, không thể chạy thêm được nữa. Khúc Hoàn Hoàn đánh bám trên người Trương Mặc Thâm, nhất định không chịu buông ra, ba người họ chuyển từ chạy bộ sang đi bộ, nhưng như vậy vẫn chưa đủ, cuối cùng cô đành nằm sấp trên lưng Trương Mặc Thâm.
Cõng cô đi hết một vòng công viên, dù Trương Mặc Thâm không chạy thì cũng đã hoạt động đủ cho ngày hôm nay rồi. Chỉ phiền cô gái kia phải đi bộ theo bọn họ khiến Trương Mặc Thâm vô cùng áy náy.
“Tôi không sao, không cần để ý đến tôi.” Cô ta nhìn Khúc Hoàn Hoàn đang nằm trên lưng Trương Mặc Thâm, tò mò hỏi: “Trước đây anh nói bạn gái anh không thích ra ngoài, cô ấy không cần đi làm à?”
“Công việc của cô ấy có thể làm ở nhà.”
Cô gái kia ngẫm nghĩ một chút rồi tiếp tục hỏi: “Cố ấy là nhà thiết kế à? Hay là họa sĩ?”
“Không, cô ấy viết tiểu thuyết…” Trương Mặc Thâm dừng lại một chút, không biết có nên nói bút danh của Khúc Hoàn Hoàn ra không.
Nghe thấy hai người kia nhắc đến mình, Khúc Hoàn Hoàn run rẩy ngẩng đầu lên nở nụ cười với cô gái kia.
“Tiểu thuyết? Cô là nhà văn à?” Cô ta nịnh hót: “Nếu được thì tôi rất muốn đọc tiểu thuyết của cô một lần.”
“Được chứ… Được chứ.” Khúc Hoàn Hoàn mỉm cười nói theo, cô cúi đầu hỏi Trương Mặc Thâm: “Em có thể nói không?”
Trương Mặc Thâm hiểu ý cô. Khúc Hoàn Hoàn đang hỏi anh, cô có thể giả danh Mèo Hồng Đáng Yêu không. Được làm lá chắn cho anh Loan, đương nhiên là anh bằng lòng rồi.
Vì thế Khúc Hoàn Hoàn nói: “Bút danh của tôi là Mèo Hồng Đáng Yêu.”
Nụ cười của cô gái kia bỗng cứng lại, cô ta chớp mắt, không dám tin hỏi lại: “Mèo Hồng… Đáng Yêu?”
“Đúng thế.” Khúc Hoàn Hoàn nghiêm túc gật đầu.
Cô gái kia: “…”
Cô ta cứng nhắc liếc Khúc Hoàn Hoàn một cái, khó khăn tìm lý do khen ngợi: “… Đúng là người cũng như tên…?”
Mèo Hồng Đáng Yêu thật sự cũng chính là Trương Mặc Thâm: … Trong lòng cảm thấy hơi phức tạp.
Khúc Hoàn Hoàn nói tiếp: “Trước mắt tôi mới chỉ có một quyển sách được xuất bản, tên truyện là “Tổng tài bá đạo yêu tôi”. Nếu cô thích, mai tôi có thể tặng cô một quyển.” Hồi trước, vì để giả danh Mèo Hồng Đáng Yêu nên cô đã mua vài quyển đặt trên kệ sách, cuối cùng lúc này cũng có tác dụng.
Cô kia cười gượng một tiếng, lên tiếng từ chối: “Không cần đâu, tôi không thích đọc loại tiểu thuyết này.”
“Ồ, thế thì thôi.” Khúc Hoàn Hoàn thất vọng nằm bò trên lưng Trương Mặc Thâm.

Trương Mặc Thâm quay đầu nhìn cô một cái, anh cũng cảm thấy hơi thất vọng khi thấy Khúc Hoàn Hoàn đề cử như vậy mà vẫn không bán được.
Cô gái kia rùng mình một cách khó hiểu. Cô ta liếc Khúc Hoàn Hoàn, lại nhìn thoáng qua Trương Mặc Thâm, không hiểu cô ta đang nghĩ gì, đột nhiên lên tiếng: “Đó là kiểu tiểu thuyết… mà mấy nữ sinh cấp hai, cấp ba hay đọc ấy hả?”
Khúc Hoàn Hoàn nằm bò ra một lúc mới biết cô ta đang hỏi mình, cô ngẩng đầu lên, ngây ngô hỏi lại: “Đúng vậy, thì sao?”
Trương Mặc Thâm cũng nhìn cô ta.
Cô gái kia mỉm cười chế giễu: “Tuy chúng ta còn trẻ, nhưng cũng đã tốt nghiệp đại học lâu rồi mà cô còn đọc kiểu văn chương này, có phải rất… rất không phù hợp không?” Chứ đừng nói là sáng tác.
Cô ta cố nói chuyện một cách vô cùng khéo léo, nhưng hàm ý vẫn là Khúc Hoàn Hoàn đã từng này tuổi rồi mà còn sáng tác mấy tiểu thuyết tổng tài thế này, hình như sở thích hơi…. dung tục thì phải?
Trương Mặc Thâm: … Tôi là Mèo Hồng Đáng Yêu đây (: з ゝ ∠),sở thích ấu trĩ thế này thật là xấu hổ.
Khúc Hoàn Hoàn bị chọc giận, cô tức tối vỗ vai Trương Mặc Thâm, trực tiếp chất vấn cô gái kia: “Tôi thích mấy quyển truyện như thế đấy, không được à?!” Sở thích của bạn trai tôi để cho cô chê bai đấy à?! Thậm chí tôi còn chưa dám nói truyện tổng tài của anh ấy có bao nhiêu mìn (1) đâu!
(1) Mìn: chỉ sự khó chịu và tồi tệ hoặc những miêu tả đầy tiêu cực khiến người ta kinh ngạc. Ý nghĩa của từ mìn cũng tương tự như các ngôn ngữ mạng sau: “choáng”, “cười ngất”, “xỉu” nhưng nhấn mạnh hơn vào mức độ ngạc nhiên.
Cô gái kia giật mình trước sự kích động của Khúc Hoàn Hoàn, đành vội vàng giải thích: “Tôi không có ý đó, ý tôi là…”
Khúc Hoàn Hoàn không thèm để ý đến cô ta nữa, vỗ vai Trương Mặc Thâm, tức giận nói: “Về nhà!”
Trương Mặc Thâm vô cùng phối hợp bước nhanh hơn, buồn bực đi về phía nhà mình. Hai người đang đứng rất gần đó nên họ đã nhanh chóng biến mất dưới khu nhà.
Trơ mắt nhìn hình bóng hai người đi mất, cô gái kia vẫn còn chưa phản ứng kịp.
Sao… Sao lại thế này?
Bình thường chẳng phải nên tỏ ra xấu hổ mới đúng ư?
Về đến nhà, Khúc Hoàn Hoàn vẫn chưa hết giận. Cô nhìn Trương Mặc Thâm đang làm bữa sáng trong bếp, lại nghĩ đến chuyện vừa xảy ra, Khúc Hoàn Hoàn càng cảm thấy tức giận hơn, không cam tâm nói: “Sau này anh không được phép qua lại với cô gái kia nữa, biết chưa?”
Trương Mặc Thâm: “Ừ.”
“Anh kết bạn kiểu gì không biết nữa! Quen nhau bao lâu rồi mà cô ta còn dám chế giễu sở thích của anh! Sau này có muốn kết bạn thì anh cũng phải tìm hiểu tính cách của người ta trước đấy nhé?”
“Ừ.”
“Sau này nếu ai dám chế giễu Mèo Hồng Đáng Yêu thì anh nhất định phải cãi lại! Nhuận bút của Mèo Hồng Đáng Yêu có khi còn cao hơn cả lương của cô ta đấy!”
“Ừ.”
“Tức thật! Lần sau anh cứ nhận mình là Loan Cung Ẩm Vũ đi! Nếu người ta không tin, em lập tức đưa Weibo của em cho anh làm bằng chứng!”
“Ừ.”
Thấy mình nói gì Trương Mặc Thâm cũng đồng ý, Khúc Hoàn Hoàn đã hơi nguôi giận, cô đập bàn nói: “Em muốn ăn thịt rán! Mười miếng cơ!”
“= = … Ừ.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.