Đến khi Hà Mộng Thanh đã đi với bạn của cô ấy mà Khúc Hoàn Hoàn vẫn chưa kịp phản ứng. Trương Mặc Thâm ngồi xuống cạnh cô, thấy cô ngẩn người nhìn chằm chằm về phía trước thì không khỏi lo lắng hỏi: “Cô sao thế?” “À…” Khúc Hoàn Hoàn lấy lại tinh thần, cô lắc đầu. Vì mấy câu nói ban nãy của Hà Mộng Thanh mà giờ đây cô còn không dám nhìn Trương Mặc Thâm, chỉ đảo mắt, rầu rĩ đáp: “Không có gì.” Trước kia Khúc Hoàn Hoàn cũng không để ý, nhưng nhờ lời nhắc nhở của Hà Mộng Thanh mà cô đã bắt đầu suy nghĩ cẩn thận: Lúc đó chỉ còn lại một căn phòng, sao cô có thể đồng ý với quyết định ở chung một phòng của Trương Mặc Thâm nhỉ? Bởi vì cô tin Trương Mặc Thâm sẽ không làm chuyện gì vượt quá giới hạn với mình ư? Khúc Hoàn Hoàn sống từng đấy năm mà đến tận bây giờ vẫn chưa một mình ở chung phòng với người đàn ông nào. Cuối cùng cô mới đột nhiên nhận ra, bình thường Trương Mặc Thâm là một người rất chu đáo, hai người họ lại không phải người yêu, đến cả mấy chuyện vớ vẩn mà các cô bác vẽ ra anh cũng muốn nghiêm túc giải thích cơ mà, làm sao Trương Mặc Thâm có thể để sót vụ phòng ở này được? Khúc Hoàn Hoàn nghĩ mãi mà không ra. Cô lén lút quan sát Trương Mặc Thâm, theo bản năng kéo áo khoác. Chẳng lẽ như Hà Mộng Thanh nói, Trương Mặc Thâm thật… thật sự có ý gì đó… Với cô chăng? Khúc Hoàn Hoàn không nhịn được lại nhìn thêm mấy lần nữa. “Cô sao thế?” Trương Mặc Thâm quay đầu lại, anh sờ mặt mình, buồn bực hỏi: “Trên mặt tôi dính gì à?” “Không không không, có dính gì đâu.” Khúc Hoàn Hoàn cười gượng hai tiếng rồi vội vàng cúi đầu gẩy cơm. Chính bởi vì suy nghĩ này mà nguyên một ngày hôm đấy lòng cô vẫn luôn không yên. Theo bản năng, Khúc Hoàn Hoàn đi sau lưng Trương Mặc Thâm, cô bị kéo đến lần lượt từng nơi trong khu du lịch sinh thái nông nghiệp. Nhưng Khúc Hoàn Hoàn vẫn luôn trong tình trạng lơ mơ, thấy phong cảnh đẹp cũng không ngắm nhìn cẩn thận, thi thoảng Trương Mặc Thâm quan tâm hỏi thăm tình hình của cô thì cô đều ậm ờ cho qua chuyện. Chớp mắt đã đến lúc hoàng hôn lặn về phía Tây, không ít người đang thu dọn hành lý chuẩn bị về nhà, Khúc Hoàn Hoàn cũng đi trả phòng với Trương Mặc Thâm, hai người lại gặp Hà Mộng Thanh tại bãi đỗ xe. Bên cạnh hoa khôi có thêm một người đàn ông, tuy tướng mạo không anh tuấn như Trương Mặc Thâm nhưng lại lái chiếc xe có giá trị không nhỏ, còn trùng hợp đỗ xe ngay bên cạnh xe của họ. Hà Mộng Thanh cũng chú ý tới hai người, cô ấy ung dung nhìn sang, ánh mắt lướt từ chỗ hai người đến nhãn hiệu của chiếc xe phía trước, sau đó rơi xuống cánh tay đang xách balo của Trương Mặc Thâm. Balo có hai quai màu hồng, có vẻ là của con gái. Hà Mộng Thanh lại nhìn về phía Khúc Hoàn Hoàn, ánh mắt dường như đang hỏi: Cậu còn gì để giải thích không? Khúc Hoàn Hoàn càng bối rối hơn. Cô im lặng rời mắt đi rồi giả vờ không phát hiện ra Hà Mộng Thanh đang đứng bên cạnh, vội vàng mở cửa xe ngồi xuống, sau đó kéo cửa sổ xe lên, chặn luôn ánh mắt của hoa khôi ở ngoài xe. Lúc họ bắt đầu đi, mặt trời còn đang lặn trên đỉnh núi ở đằng Tây, mà đến khi xe tiến vào tiểu khu thì bầu trời đã tối đen. Trương Mặc Thâm lái xe suốt dọc đường, vì mệt mỏi nên hai người chẳng muốn ăn uống, chỉ ăn tạm gì đó ở quán ăn trước cổng tiểu khu, sau đó tự thu dọn hành lý của mình về nhà. Trương Mặc Thâm rửa mặt xong là chùm chăn ngủ luôn vì hôm sau còn phải đi làm, có lẽ anh nghĩ cả ngày hôm qua đã đi chơi với Khúc Hoàn Hoàn rồi nên mới không gọi cô dậy sớm chạy bộ nữa mà quyết định cho cô ngủ thỏa thích. Sau đó Khúc Hoàn Hoàn tỉnh giấc, không đến nỗi là dậy muộn nhưng đã mất một nửa buổi sáng rồi. Các cô bác đều tụ tập ở quảng trường trong công viên của khu, họ vừa nhảy hết một vòng trên quảng trường nên giờ đang ngồi nghỉ ngơi, thấy Khúc Hoàn Hoàn đi xuống thì vội vàng vẫy tay gọi cô qua đó. “Hoàn Hoàn à, bác nghe nói cháu với Trương Mặc Thâm ấy… Đi ra ngoài chơi hả?”
“Ôi, bình thường cũng có thấy cháu tự nguyện ra ngoài chạy bộ thế này bao giờ đâu.” “Bác bảo này, cái cậu Trương Mặc Thâm kia không tầm thường đâu, vậy mà cậu ấy có thể kéo Hoàn Hoàn ra ngoài đấy.” “Lần trước còn cố tình giải thích với bọn bác, nói… nói gì mà hai đứa chỉ là bạn bè, không có quan hệ gì đặc biệt.” Một bác nọ lên tiếng: “Không có quan hệ gì đặc biệt mà có thể kéo được Hoàn Hoàn ra ngoài ư?” Khúc Hoàn Hoàn che mặt. Trong ấn tượng của các cô bác, cô vẫn luôn là một đứa suốt ngày chui trong nhà, bình thường cửa lớn không ra cửa nhỏ không bước, quãng đường xa nhất đi được là từ quán cơm tới cổng tiểu khu, còn phần lớn thời gian cô cũng toàn đặt giao hàng, được cái mỗi ngày vẫn kiên trì ra chỗ các cô bác để tán gẫu với họ vài câu, cũng coi như là cường độ vận động cao nhất trong ngày rồi. Trong lòng Khúc Hoàn Hoàn tự giải thích cho hành vi của mình: Bởi vì Trương Mặc Thâm là người tốt nên cô mới đồng ý thôi, chẳng những thường xuyên nấu cơm cho cô ăn, còn giúp cô bao nhiêu là việc, đến ngay cả chuyện giả mạo Mèo Hồng Đáng Yêu mà anh cũng bỏ qua, khi được cho giấy mời cũng mang sang cho cô luôn. Nhận của người ta nhiều như vậy, nếu chỉ có mỗi một thỉnh cầu nhỏ của Trương Mặc Thâm thôi mà cũng không đồng ý được, thế thì vô liêm sỉ quá rồi còn gì? “Hoàn Hoàn này, cháu nói thật với bác đi.” Các bác không cam lòng hỏi: “Cháu với Trương Mặc Thâm thật sự không có tí tẹo… Quan hệ nào sao?” “Không có thật mà!” Các bác lập tức thất vọng: “Quan hệ giữa hai đứa tốt như thế, bác thấy Trương Mặc Thâm cũng không phải loại người không nghiêm túc. Hoàn Hoàn vốn không nhạy bén, chắc không phải Trương Mặc Thâm có ý với cháu mà cháu lại không phát hiện ra chứ?” “Đúng rồi đúng rồi, bác cũng nghĩ vậy. Một chàng trai mà không có ý với một cô gái thì sẽ không rủ cô ấy đi chạy bộ đâu, lại còn dẫn cô ấy ra ngoài chơi, chẳng phải Hoàn Hoàn từng nói Trương Mặc Thâm nấu cơm cũng ngon sao? Chắc chắn là được ăn không ít bữa rồi, cháu bảo như vậy là không có gì thì còn lâu bác mới tin được!” “Đúng đúng đúng, bác cũng cảm thấy thế.” Ánh mắt các bác lấp lánh nhìn về phía Khúc Hoàn Hoàn. Khúc Hoàn Hoàn chạy trối chết. Cả ngày hôm đó Khúc Hoàn Hoàn không tĩnh tâm nổi, các cô các bác lẫn Hà Mộng Thanh cứ xuất hiện không ngừng trong đầu cô, vốn dĩ cô còn đang cảm thấy kiên định rằng giữa mình và Trương Mặc Thâm hoàn toàn trong sạch, nhưng bây giờ không kìm lòng được mà lại nghi ngờ. Trương Mặc Thâm là người tốt, trước khi anh xuất hiện, chỉ có hai người đàn ông đối xử tốt với cô, một người là ông của cô, người còn lại là bố. Giống như sở trường của Loan Cung Ẩm Vũ không phải là viết về tình cảm vậy, Khúc Hoàn Hoàn cũng chưa từng yêu đương bao giờ. Trước khi lên đại học thì đắm chìm trong học tập không dứt ra được, sau khi lên đại học lại phấn đấu quên mình vùi đầu vào viết truyện, mới đầu tốc độ gõ chữ của cô còn chưa nhanh, vì bảo đảm sẽ đăng chương mới đầy đủ nên cô đã dành rất nhiều thời gian để gõ chữ, thế thì làm gì còn tâm trạng yêu đương nữa chứ. Trong khi đám bạn cùng phòng ai nấy đều ăn mặc trang điểm lộng lẫy thì Khúc Hoàn Hoàn là đứa tầm thường nhất trong số bọn họ, cho dù gương mặt của cô cũng không tệ, nhưng vì không cố gắng làm đẹp cho bản thân nên cũng không có ai để ý. Sau khi tốt nghiệp lại càng tập trung vào việc viết lách, cực kỳ ít ra ngoài xã giao chứ đừng nói là có người chủ động theo đuổi. Đám bạn trong nhóm viết truyện của cô phần lớn đều viết thể loại dành cho nam, cô với bọn họ đùa cợt và trêu chọc nhau đã quen nên lúc gặp Trương Mặc Thâm cũng không thấy có vấn đề gì, nhưng sau khi được mọi người nhắc nhở thì cô mới nhận ra. Bạn bè là bạn bè, Trương Mặc Thâm là Trương Mặc Thâm cơ mà! Nếu đổi lại là đám bạn của Khúc Hoàn Hoàn thì làm gì có ai tốn công tốn sức bắt cô vận động, nấu cơm cho cô, còn đưa cô đi chơi chứ! Khúc Hoàn Hoàn bực bội ngồi chồm hỗm trong nhà cả ngày, ngay cả Trương Mặc Thâm nhắn tin hỏi cô có muốn ăn bánh ngọt không cũng bị cô từ chối. Nhớ ra mình còn phải đăng chương mới, cô mới run rẩy bò dậy, mất tập trung gõ được mấy nghìn chữ, tuy chỉ có mười nghìn chữ thôi mà gõ mãi không xong, Khúc Hoàn Hoàn quyết định quẳng luôn việc đăng chương mới đi, cũng không thèm lo các độc giả ở dưới hố có kêu gào hay không nữa, vẻ mặt buồn rầu mở nhóm chat ra.
Cô gõ chữ hỏi đám bạn: “Nếu có một người có dáng dấp ưa nhìn, kiếm được tiền, tốt bụng lại dịu dàng, đảm việc nhà, ngày nào cũng nấu cơm và lo lắng cho cơ thể khỏe mạnh của bạn, bỏ ra bao nhiêu công sức dẫn bạn đi chơi, mà bạn chẳng cảm thấy buồn bực chút nào mà còn vui vẻ nữa chứ. Mọi người cảm thấy việc này là thế nào?” Đám bạn trong nhóm chat đang trò chuyện sôi nổi bỗng dưng im bặt, đã thế lại còn bắt đầu xếp hàng hỏi han. [Mạnh Mẽ Hướng Về Phía Mặt Trời]: Anh Loan à, kiểu con gái như thế anh phải mau rước về nhà đi, còn chần chừ gì nữa!? [Mét Chín]: Anh Loan, anh Loan, đó là chị Loan ạ? [Sợ Bóng Sợ Gió]: Anh Loan! Sao anh lại nỡ lén lút thoát kiếp độc thân sau lưng em vậy!? [Bánh Bao Chiên]: Anh Loan! Chị Loan đẹp đến vậy sao!? [Một Kiếm Bình Định Cửu Châu]: Tôi vừa đi… Tôi chỉ vừa mới đi vào vệ sinh thôi mà anh Loan đã thả một quả bom to thế này!!! [Loan Cung Ẩm Vũ]: … [Mạnh Mẽ Hướng Về Phía Mặt Trời]: Anh Loan! Lúc anh tổ chức đám cưới nhất định phải mời bọn em đó! Chủ đề bàn luận của đám bạn ào ạt chuyển sang hướng rốt cuộc chị Loan là người thế nào tới nỗi không thể kiểm soát nổi, đến cả mấy người bình thường hay lặn mất tăm cũng ngoi lên rồi ồn ào tham gia đội ngũ buôn chuyện. [Mạnh Mẽ Hướng Về Phía Mặt Trời]: Mọi người tránh hết ra, để tôi nói này, chị Loan chắc chắn là cô hàng xóm! Không phải anh Loan vừa mới đi du lịch với cô ấy sao? Lần trước cô ấy còn kéo anh Loan đi tập thể dục còn gì, dựa theo lời anh Loan thì chị Loan của chúng ta chỉ có thể là cô hàng xóm. Chính ra anh ta đoán không sai… Điều khiến Khúc Hoàn Hoàn rối rắm nhất chính là Trương Mặc Thâm, nhưng Trương Mặc Thâm đâu phải “chị Loan”! Khúc Hoàn Hoàn vội vàng giải thích: “Hàng xóm của tôi là nam!” Trong chớp mắt, cả đám lập tức yên tĩnh. Ngay sau đó, tốc độ gõ phím của mọi người bùng nổ, gần như câu nào câu nấy đều đồng thời được gửi đi, cách nhau không quá năm giây, tin nhắn của tất cả mọi người liên tục đan xen nhau, trong chớp mắt đã tràn ngập màn hình. Cả hội rất ăn ý nhắn: “Thì ra anh Loan là gay!!!” Khúc Hoàn Hoàn: … Thôi chết, quên mất mình là Loan Cung Ẩm Vũ, còn Loan Cung Ẩm Vũ là tác giả nam mà. Mắt thấy tốc độ nhắn tin vào nhóm của đám bạn càng lúc càng nhanh, tốc độ của bọn họ phải nói là đột phá đến mức cao nhất, cứ sau một câu chất vấn là lại có thêm câu khác xuất hiện, Khúc Hoàn Hoàn nhanh chóng trốn đi. Trương Mặc Thâm xem hết chương mới mà vẫn chưa thấy thỏa mãn, anh phát hiện số lượng từ giảm đi không ít nên mở Weibo ra định xem Loan Cung Ẩm Vũ có thông báo gì khác không. Giao diện của Weibo vừa hiện lên, trong mấy bài đăng mới nhất của các đại thần mà anh theo dõi, nội dung mọi người đăng lên có thể khác nhau nhưng tổng hợp lại tình hình từ toàn bộ bài đăng thì sẽ thành một câu đó là: “Anh Loan là gay!!!” Trương Mặc Thâm: ???
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]