- Edit by Đan - 
Vào sáng hôm sau, Hạng Noãn đang có ý muốn rời giường để tỉnh dậy, nhưng mà cô đã không làm được. 
Ôn Hàn cứ ôm cô không chịu buông ra: "Ba năm rồi anh không được yêu em, em để cho anh yêu em thêm một lúc đi." Nói xong, anh hôn cô, sống chết đè cô xuống. 
Hạng Noãn không thể nhớ đây đã là lần thứ bao nhiêu rồi. 
Tối hôm qua anh đã dày vò cô quá lâu, anh giống như một con sói không biết mệt mỏi, không phải năm thì cũng đến bốn lượt, còn có nhiều thủ đoạn hơn ba năm trước nữa. 
Hạng Noãn vừa quay đầu vừa xỏ dép, vừa hỏi: "Ba năm qua, anh đi học thầy rồi hả?" 
Ôn Hàn nằm trên giường, nhìn cô, cười nói: "Tự học không cần thầy nhé, cộng thêm việc chăm chỉ nghiên cứu nữa." 
Hạng Noãn bóp bóp cái eo đau xót của mình, trừng hắn: "Lần sau, anh nhẹ một chút." 
Ôn Hàn đi tới, từ phía sau anh ôm lấy cô: "Chỗ nào em đau, anh sẽ xoa bóp cho em." 
Hạng Noãn đứng dậy và đi vào phòng tắm. 
Cô liếc nhìn thời gian, đã mười giờ rồi. 
Ôn Hàn mở máy lên, nhìn thấy có mấy cuộc gọi nhỡ, anh ngả người xuống giường trả lời một lượt. 
Người đầu tiên là của Hàn Thư. 
"Người đẹp Hàn, xin hỏi bà có chuyện gì?" 
Hàn Thư nói qua điện thoại: "Sức khỏe của con thế nào? Mẹ sẽ nấu một ít canh xương mang qua cho con nhé." 
Ôn Hàn nói: "Ngàn vạn lần mẹ đừng có tới, mẹ đến thì không tiện đâu." 
Hàn Thư: "Vậy thì con ở nhà nghỉ ngơi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-than-la-ban-trai-cu-cua-toi/1782783/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.