" KHÔNG PHẢI CHỨ...!"
Mục Thiên xoay đầu dùng một hũ đậu tương thối lấy từ Càn Khôn Giới Chỉ ném về phía Ngân Hổ, sau đó lách sang con đường khác, ngoái đầu nói với Thanh Lâm:
" Huynh đệ! Ta dụ con yêu thú này đi chỗ khác, huynh đệ về Lạc Thành trước, ta đánh lạc hướng được liền đi tìm huynh!"
Ngân Hổ tức giận, gầm gừ đuổi theo Mục Thiên. Thanh Lâm dừng bước, nhìn thân ảnh đang khuất dần vào khu rừng, khẽ lắc đầu:
" Huynh đệ! Ngươi đúng là người tốt a!"
Thanh Lâm suy nghĩ hồi lâu, rồi lại tìm cách thoát ra khỏi khu rừng. Bên ngoài đường chính, Một người phụ nữ khoác trên mình một bộ áo giáp cho dù là vậy cũng không che giấu được vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành của nàng, nàng đứng trước một đám người, hét lớn:
"....Cho dù lật tung khu rừng này cũng phải tìm được Thanh thiếu gia! Rõ chưa!"
" RÕ!" Cả đám người đồng thanh hô vang.
" Nhớ rõ nếu không tìm được thiếu gia, các ngươi đừng mong được yên thân!" Cô gái tiếp tục hét lớn.
" Mọi người không cần dốc sức tìm ta nữa đâu, ta ở đây rồi!" Một đạo ảnh từ từ bước ra khỏi lùm cây, nhỏ nhẹ nói với đám người trước mắt. Đó không ai khác chính là Thanh Lâm. Cô gái cùng đám người kinh ngạc một hồi, sau đó liền cúi mình:
" Thanh nhị thiếu gia! "
Cô gái vẫn ôm quyền:
" Thứ lỗi cho tại hạ không thể đến sớm hơn! Xin thiếu gia trách phạt!"
Thanh Lâm cười cười:
" Trách phạt gì chứ! Không phải ta đã an toàn rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-than-kiem-khach/89921/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.