Hàng chữ màu vàng hiện lên giữa không trung, Mục Thiên ngước mắt nhìn lên, trong tâm trí lại hiện lên nụ cười thân thương đó, nụ cười của Mục Linh. Mục Thiên trầm ngâm một lúc, rồi lại tiếp tục bước, những bậc thang như đang kéo dài ra, mỗi bậc thang lại gợi lên những ký ức tươi đẹp.Nhưng rồi giữa bức tranh hồi ức xinh đẹp đó, vệt máu lại lăn dài, những hình ảnh của cái chết phụ thân Mục Thiên lại hiện lên, cắn chặt môi, Mục Thiên vẫn không ngừng di chuyển, sau đó nụ cười giả tạo của hắn lại nối tiếp hiện lên, những lời ấm áp của hắn nói với Mục Thiên những ngày ấu thơ. Tất cả đều tan biến dần đi. Mục Thiên ánh mắt đầy căm phẫn mỗi phút giây khi nghĩ về hắn- Mục Lăng. Từng nỗi oán hận chồng chất đè nén trong lòng Mục Thiên ngày càng lớn, ngày nào còn chưa báo được thù thì trong lòng còn chưa thanh thản.
" Này!"
Tiếng nói của Thanh hà làm cắt đứt dòng tâm trạng của Mục Thiên, Thanh Hà gay gắt nhìn Mục Thiên, sau đó là làn ánh mắt xung quanh chằm chằm vào người Mục Thiên, y ghét cảm giác này, cảm giác mình là tâm điểm của mọi sự chú ý, nhưng trong thâm tâm của họ là sự chán ghét, ghen tỵ chứ không phải là sự ngưỡng mộ của mọi người đối với các cường giả. Mục Thiên lơ đi, bước đến bên cạnh Thanh Lâm, Thanh Tuyết. Thanh Hà nhìn Mục Thiên, hờn dỗi nói:
" Thái độ kiểu gì vậy?"
Mục Thiên chẳng thèm để ý, xoay mặt đi chỗ khác. Bất giác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-than-kiem-khach/1922812/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.