Ánh dương ló rạng,báo hiệu ngày mới đã bắt đầu. Thị trấn dần nhộn nhịp, người người qua lại đông đúc, Mục Thiên lẫn vào dòng người, khuôn mặt ảm đạm u sầu, nhìn những nụ cười xung quanh, khẽ thở dài:
" Liệu ta còn có thể cười tự nhiên như thế này nữa không? Bốn năm là một khoảng thời gian dài!"
Thanh Tuyết đi bên cạnh Mục Thiên, nghe thấy những lời Mục Thiên nói, liền quay đầu sang hỏi nhỏ:
" Sao vậy?"
Mục Thiên đưa mắt nhìn Thanh Tuyết, sau đó mỉm cười không nói gì, lại tiếp tục bước đi, tuy là vậy nhưng trong lòng Mục Thiên lại chảy ra một dòng suy nghĩ:
" Không phải tại bà chằn, mới sáng sớm đã bắt ta đi mua đồ thì ta đâu phải khổ như này!"
Một khắc trước
Mục Thiên vẫn đang ngủ ngon lành trên chiếc giường ấm áp, thì bỗng nhiên:
" Ầm..Ầm..."
Tiếng đập cửa vang dội, Mục Thiên bất giác lăn đùng xuống đất, khẽ kêu lên đau điếng, tiến lại mở cửa:
" Ai vậy?
Ngay lập tức lần nữa cảm nhận được sự đau đớn bên hông, y bị đá phăng vào bên trong, thân ảnh cô gái bá đạo đứng chắn ngay cửa, chẳng ai ngoài bà chằn Thanh Hà. Thanh Tuyết ở sau lưng Thanh Hà nãy giờ liền chạy đến đỡ Mục Thiên dậy, Thanh Hà cao giọng cất tiếng:
" Ngươi! Đi xuống núi mua ta ít đồ! Dẫn theo Thanh Tuyết nữa! Rõ chưa?"
Mục Thiên ấm ức:
" Dựa vào đau ta phải đi làm chân sai vặt cho ngươi!"
Thanh Hà chẳng bận quan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-than-kiem-khach/1922808/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.