Mục Thiên dần mở mắt, cảm thấy lòng ngực mình vô cùng đau nhói đồng thời cũng nhận thấy cảnh vật xung quanh bao trùm bởi một sắc tối. Tuy nhiên, loáng thoáng vẫn có thể thấy được vài tia sáng. Cố đi theo những tia sáng, từng ánh nắng dần xuất hiện, Mục Thiên đã dần khẳng định được mình đang ở trong một hang động. Nhìn ra khung cảnh ngoài hang, thi thoảng lại có mùi của yêu thú nên Mục Thiên chắc chắn mình vẫn đang ở Hình Thi Sơn Mạch.
Mục Thiên xoay đầu nhìn xung quanh động, không có dấu vết gì là nơi ở của yêu thú ngược lại còn có vẻ rất sạch sẽ.
Bỗng nhiên, từ ngoài hang xuất hiện một thân ảnh, thấy Mục Thiên liền chạy lại ôm chầm vào lòng. Mục Thiên bất giác có chút kinh ngạc nhưng rất mau định thần lại, khẽ xoa đầu thân ảnh nhỏ bé đang ôm chặt mình:
" Tuyết Nhi...!"
Khinh Tuyết nhận được sự âu yếm của Mục Thiên, bỗng dưng oà khóc:
" Sao huynh ngốc vậy! Muốn ôm người ta thì cứ nói, sao phải làm liều rồi để bị thương thế này! May là kiếm của người ta không đâm sâu nếu không thì..."
Mục Thiên gãi đầu cười:
" Chẳng phải ta yên ổn rồi sao!"
Khinh Tuyết thoát khỏi vòng tay của Mục Thiên, lau nhẹ nước mắt, khẽ nói sau đó liền biến mất:
" Muội đi tìm ít thảo dược! Huynh ở đây chờ muội!"
Mục Thiên gật đầu, quay người bước vào sâu bên trong hang động. Mục Thiên dựa lưng vào một tảng đá, chẳng có gì chơi liền lấy bức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-than-kiem-khach/1922805/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.