Độc Cô Lạc vẫn luôn nắm tay Sở Trì, mãi cho đến khi cậu ngủ say rồi. Hắn thích cái cảm giác có cậu bên cạnh, dù chỉ là yên lặng nhìn cậu ngủ, trong tim cũng tràn đầu cảm giác hạnh phúc.
Nắm tay đến mức không nỡ buông tay, tách ra lâu như thê,s cũng chỉ có lúc này mới chân chính nắm tay, nắm thật chặt, nắm thật chặt và sẽ không buông tay ra nữa.
Sở Trì lần nào cũng gọi cả họ tên hắn, hắn rất khó chịu. Không phải là không thân mật, mà là trong lòng hắn khao khát được cậu gọi cái tên giống như trước kia.
A Nhất.
Môi hắn dán lên mu bàn tay cậu, nhẹ giọng hỏi "Tiểu Trì, lúc nào thì em mới có thể chấp nhận anh. Tiểu Trì, em có biết anh rất nhớ em không."
Rất nhớ em, bất kể ngày đêm.
Đã từng nghĩ ra hàng vạn hàng ngàn lời muốn nói, nhưng đến lúc gặp lại em rồi muốn nói để em biết, nhưng mà, đến lúc thật sự gặp lại thì một câu cũng không nói thành lời. Những gì xảy ra ba năm trước tuyệt đối không được nhắc đến, anh cũng không biết chúng ta sao lại biến thành như thế này nữa.
Tất cả những lời muốn nói đều giấu thật sâu, sợ em lại phải chịu tổn thương, sợ em lại kích động.
Trước mặt em không biết ngoài mặt dày mà dính lấy thì còn có thể làm gì nữa.
Lão Nương nói anh vô sỉ.
Cô ấy nói không sai, anh biết chỉ là trò đùa thôi, nhưng Tiểu Trì anh thật sự rất đau.
Làm gì có ai sinh ra đã không cần mặt mũi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-than-khong-chiu-noi/1164342/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.