"Anh sao lại ở đây?"
"Tiết mục kết thúc rồi. Tôi không ở đây thì ở đâu?" Độc Cô Lạc cười, vẻ mặt vô tội. "Nghe nói, người nào đó đáp ứng Tả Khanh giúp đỡ chăm sóc tôi. Ầy, tiết mục kết thúc rồi mà cũng không biết."
Éc, Sở Trì 囧, cậu không phải cố ý, chỉ là không cẩn thận thả hồn bay đi xa thôi.
"Xin lỗi." Sở Trì nhận lỗi, đại trượng phu co được duỗi được, không phải chỉ là xin lỗi thôi sao! Cũng không rớt mất đầu.
"Tôi phải nói một câu, xin lỗi có tác dụng thì em cần cảnh sát làm gì?" Độc Cô Lạc cười trêu chọc nhìn cậu.
Sở Trì trợn trắng mắt. "Anh tưởng mình đang diễn Đạo Minh Tự đấy à?!"
"Tôi diễn?" Độc Cô Lạc tự luyến cười một cái, kéo Sở Trì đến trước mặt mình, dùng một loại ánh mắt câu dẫn mị hoặc lòng người mà nói: "Hắn đẹp trai như tôi sao? Tiểu Trì."
Sở Trì ngây ngốc nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc này, gần như thế, gần như thế, giống như trong rất nhiều giấc mộng, chỉ là...mộng vẫn là mộng thôi...
Sở Trì nhàn nhạt cười, giơ tay lên muốn đẩy anh ra, nhưng lại phát hiện móng vuốt của tên nào đó không thành thật. Ngẩng đầu, trừng mắt! "Anh giữ tôi làm gì?! Thả tay ra!"
"Ồ!" Độc Cô Lạc hơi thả lỏng, Sở Trì vừa muốn đi, cái móng heo kia lại không thành thật bắt lấy hông cậu.
"Bép!" Không khách khí mà đập rớt cái móng vuốt của ai đó hông mình, dùng lực thật lớn, khiến mu bàn tay của Độc Cô Lạc nháy mắt đỏ lên. Sở Trì nhìn như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-than-khong-chiu-noi/1164319/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.