Ninh Tâm cô nương này rốc cục mù đường tới mức nào vậy? Vốn là chorằng ở trong trò chơi thấy nàng như thế đã là một vẻ tồn tại cực điểmnhưng trong cuộc sống hiện thực … hắn vỗ trán thở dài cô nương này cóthể bình an lớn được như vậy, còn rất vui vẻ không bị lừa gạt thật đúnglà kỳ tích.
Ra khỏi cửa hàng sữa đậu nành, hắn chỉ là thuận miệng hỏi một câu.
“Em biết tuyến xe buýt đi đến siêu thị máy tính ở chỗ nào?” Vậy màvừa quay đầu lại liền thấy ánh mắt của Ninh Tâm ánh mắt mê man. Hắn lúcnày rùng mình 1 cái, dè dặt hỏi:
“Em không phải không biết chứ?”
Ninh Tâm lắc đầu đáp: “Biết. Em biết mà.”
Kha Dĩ Mặc có chút an tâm ai dè nào biết cô nương này đi rồi nói một câu.
“Nhưng mà chung quanh trường em có nhiều cái xe buýt các tuyến điqua, chẳng lẽ mấy tuyến đó không đi qua khu máy tính kia ư?” Sau đó nàng liền 1 đôi mắt chờ mong mà chờ đợi nhìn Kha Dĩ Mặc .
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, Ninh Tâm hai mắt trợn tròn xoe trònxoe… Kha Dĩ Mặc cảm giác mình hình như không có phần thắng đành bất đắcdĩ nhìn trời.
Hắn vốn là đang trông cậy vào Ninh Tâm dẫn đường, bây giờ nhìn lạihắn cảm giác mình tự mình tìm đường còn an toàn hơn. Nhưng mà với phương tiện giao thông công cộng kia với hắn cũng là tương đối xa lạ. (L: nhà bạn này có xe đưa đón, ko thì bạn bè, suy ra ko biết xe bus là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-than-em-nuoi-anh/2944068/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.