Một đường chạy như điên đến cửa trường Ninh Tâm ôm máy tính của mìnhchạy. Sau khi đến cổng trường thở hổn hển, mắt cũng hơi đỏ. Người cònchưa hồi phục. Mang đồ nặng như vậy lại chạy cự li dài thấy mình thậtquá phi thường.
Nàng dám thề coi như là năm đó khi thi chạy ở trung học môn thể dụcchạy cự li dài 800 mét nàng cũng không xuất ra toàn lực, toàn bộ ý chíchiến đấu như ngày hôm nay!
Sau khi dựa vào bức tượng lấy chỗ dựa để nghỉ ngơi. Qua 1 lúc lâu đưa tay mò mò vào cái ba lô của mình móc móc và rồi nàng nhíu mày. Thấykhông thể như vậy… tiếp tục đặt ba lô ở trước mắt lật qua, lật lại 1lần, lại 1 lần nàn nháy nháy mắt, chán nản… lại quên di động ở phòngrồi.
Được rồi….hình như tại mình đi quá vội vàng, di động lần nữa bị mình vô tình vứt bỏ tại trong phòng.
Này nếu là đổi thành bình thường di động ném ở đó thì kệ đi, dù saođiện thoại di động trên người nàng chính là đạo cụ trang trí. Bìnhthường Trần Diêu mang mình ra cửa tay phải cầm đi, cầm lại tay nàng sợnàng bị lạc, không tránh khỏi tầm mắt nàng ấy 3 m!
Nhưng là hôm nay thì không được, hôm nay cái di động là phương thựcliên lạc duy nhất của Mặc Thương đại thần. Bây giờ lại để quên nó ở kítúc…Ninh Tâm ngó qua ngó lại những người ra vào cổng toàn người lạ,không có người quen. Nhớ lại quãng đường vừa chạy… nàng lại trừng mắtthật là khóc không ra nước mắt.
Dùng tốc độ chạy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-than-em-nuoi-anh/2944064/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.